Toàn Cầu Cao Võ

Chương 657: Nhóm phá hoại của Ma Võ (3)

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nghiêm túc đó, tôi sắp lên cấp năm rồi, nhiều nhất nửa năm lên cấp sáu! Bước vào cấp sáu, tôi đóng kín cửa tam tiêu, sau đó trực tiếp bước vào đỉnh phong, hơn nữa còn là cường giả đỉnh cấp sáu tinh huyết hợp nhất, ba đến năm tháng sau đó trở thành Tông sư, trước sau một năm mà thôi!
Lúc đó cũng chỉ mới vào năm ba chưa bao lâu, năm ba cậu đảm nhiệm chức hội trưởng hội võ đạo, lẽ nào còn không bằng lòng?
Nói thật, Kinh Võ nhiều người như vậy, tôi chỉ nhìn trúng cậu, cậu thấy tôi tìm Hàn Húc không? Tìm Lăng Y Y không?
Vì sao lại chỉ tìm một mình cậu?
Cậu ở Kinh Võ bị người ta chèn ép, bản thân cậu không có dự định gì sao?
Hơn nữa cô tôi và ông cậu đối đầu nhau, điều này cũng không phải chuyện tốt, thân là tiểu bối, tôi cảm thấy chúng ta cần phải ra mặt biến chiến tranh thành hòa bình.
Cậu trở thành hội trưởng hội võ đạo, là một phần của Ma Võ, tầng lớp cấp cao, mọi người đều là người một nhà.
Đến lúc đó, cô tôi sao có thể đối nghịch với người nhà?
A Tường cậu suy nghĩ một chút đi, ở Kinh Võ, Hàn Húc tất nhiên sẽ tiếp quản vị trí của Lý Hàn Tùng, còn cậu?
Cậu đến Ma Võ, trừ phi cậu không tự tin, cảm thấy không cách nào thắng được đám người Triệu Lỗi, nếu không, con người tôi cũng không thích kết bè kết phái, cậu làm hội trưởng không thành vấn đề.
Nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào cam tâm cả đời chịu làm kẻ dưới?”
Phương Văn Tường buồn bã nói: “Cậu trở thành Tông sư, cậu không đùa tôi chứ?”
“Làm sao? Không tin? Nếu như trước khi tốt nghiệp tôi trở thành Tông sư, không cần nhiều, chỉ cần một nửa sản nghiệp của nhà họ Phương, thế nào?”
Phương Văn Tường ngậm miệng không nói.
“Cậu tự suy nghĩ đi, ở Kinh võ làm một tên vô danh tiểu tốt, hay đến Ma Võ nắm giữ quyền thế, tự mình cân nhắc đi.
Bây giờ tôi còn khuyên cậu, khi tôi thắng thi đấu giao lưu lần này rồi, tôi không khuyên cậu nữa, thích tới thì tới, dù sao sau này không thiếu võ giả nhân tài.”
Phương Văn Tường rơi vào trầm tư.
Mấy người Tần Phượng Thanh ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, tên ngốc này lẽ nào tin rồi?
Cậu dám đến đầu quân cho Ma Võ, người của Kinh võ đánh chết cậu, cậu có tin hay không?
Cho dù không đánh chết cậu, tới Ma Võ thì cũng sống dưới phe cánh của Phương Bình, xoa tròn xoa dẹp còn không phải do Phương Bình quyết định?
Có điều… Nếu thiên tài của Kinh Võ thật sự chuyển qua, vậy thì có trò vui rồi.
Ma Võ nhất định sẽ thu nhận!
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, nếu thật sự Phương Văn Tường đến, sau đó Phương Bình nhất định sẽ mượn cơ hội này trắng trợn tuyên truyền, Kinh Võ chờ ăn quả đắng đi.
Thiên tài của mình chuyển vào trường khác… vấn đề rất nghiêm trọng.
Xe vẫn tiếp tục chạy.
Bầu không khí trên xe có chút khác thường.
Tài xế cũng là người của Kinh Võ, hô hấp gần như đình trệ, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Tai họa của Ma Võ bây giờ không đơn thuần là khiêu khích nữa mà là đào tường rồi!
Mà... thiên tài trường mình dường như hơi động tâm.
Tài xế muốn nói nhưng cảm nhận được khí thế sắc bén phía sau, mồ hôi lạnh trên người túa ra, không dám nói chuyện.
Phương Văn Tường chưa đến nỗi ngốc như vậy, chuyển vào Ma Võ không phải là chuyện nhỏ.
Dù lời Phương Bình nói… thật ra cũng hơi khiến cậu động lòng, tuy nhiên Phương Văn Tường cũng chỉ đang suy nghĩ, chứ thật sự không dám nói muốn đến Ma Võ.
Phương Bình đang dao động con đường võ đạo của cậu, điều này khiến Phương Văn Tường cực kỳ cảnh giác, sau đó không nói một lời nào.
Con đường luyện tim tiếp tục kéo dài.
...
Hai mươi phút sau, Kinh Đô Võ Đại.
“Ma Võ Ma Võ, đệ nhất thiên hạ!”
“Đệ nhất Ma Võ, ai dám tranh đấu!”
“Thiên hạ võ đạo, chính là Ma Võ!”
“...”
Lúc nhóm Phương Bình xuống xe, tiếng hoan hô, khẩu hiệu liên tiếp vang lên.
Bên ngoài nhà thi đấu Kinh Võ, các sinh viên trường khác mông lung ngơ ngác không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Rốt cuộc chúng ta thi đấu ở đâu?
Người của Kinh Võ đâu?
Chắc chắn không đi nhầm chỗ chứ?
Rốt cuộc ai mới là chủ nhà!
...
Trong nhà thi đấu.
Bình luận viên kiêm dẫn chương trình (MC) của lần thi đấu này không giống như lần thi đấu cấp một trước, mà lần này là hai vị cường giả cấp sáu, một nam một nữ.
Nghe tiếng hoan hô bên ngoài, nam MC trung niên cũng hơi mông lung, sau đó cười vang: “Bên ngoài cửa đã truyền tới tiếng hoan hô, là quán quân thi đấu giao lưu khóa trước - Ma Đô Võ Đại, tiếng hô rất lớn nha.”
Nữ MC cũng cười nói: “Đúng là rất lớn, ưu thế sân nhà của Kinh Võ, dường như cũng không có tác dụng quá lớn.”
Trong khán đài tập trung rất nhiều khán giả, trong đó đa số là võ giả.
Bố cục nhà thi đấu của Kinh Võ rất giống với Ma Võ, hoặc có thể nói, Ma Võ và Kinh Võ rất giống nhau, bởi vì Kinh Võ là trường võ đại đầu tiên, các trường võ đại thành lập sau đều dựa vào bố cục của Kinh Võ.
Lúc này, trên tầng hai.
Một vị cường giả Tông sư của Kinh Võ thản nhiên nói: “Ma Võ bây giờ chỉ biết dùng chút thủ đoạn này sao?”
Hoàng Cảnh cười tủm tỉm nói: “Sao lại nói thế? Ma Võ nổi tiếng là sự thật, nhận được sự hoan nghênh từ mọi người cũng là điều đương nhiên, vì đây là sân nhà của Kinh Võ, chúng tôi cũng đã kiềm chế lắm rồi, nếu như đổi lại ở Ma Võ, sinh viên của Ma Võ còn tận tâm hơn nhiều.
Hình như sinh viên Kinh Võ hơi không tích cực cho lắm.
Là một trường võ đại mà ngay cả sự tận tâm cơ bản cũng không có, đây có lẽ là thất bại lớn trong giáo dục!
Sinh viên Ma Võ, người người đều tự hào vì Ma Võ, nhưng ở Kinh Võ tôi lại không nhìn thấy được điểm này.”
Bị Hoàng Cảnh nói vài câu, sắc mặt của các đạo sư Kinh Võ đều hơi khó coi.
Sinh viên của Kinh Võ quả thật không được tích cực cho lắm.
Hoặc có thể nói là không có ai đứng ra tổ chức.
Hội võ đạo chỉ lo tổ chức cho cường giả tham gia chiến đấu, không quá quan tâm đến việc huy động tính tích cực của học viên, đều là võ giả, chuyện cổ động viên gì đó Kinh Võ cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Ai ngờ Ma Võ lại lợi dụng sơ hở này.
Tiếng hoan hô bên ngoài liên tiếp vang lên, nếu như không biết, còn tưởng là bước vào giải thi đấu do Ma Võ tổ chức ấy chứ.
Mấy vị đạo sư của Kinh Võ bao gồm hai vị Tông sư, lúc này cũng không thể phản bác được.
So về khả năng tổ chức thì Kinh Võ quả thật kém một chút.
Với tư cách là trường võ đại đầu tiên toàn quốc, Kinh Võ cũng cảm thấy không cần phải tổ chức cổ động, cảm thấy hơi mất mặt. Nhưng rõ ràng, cách nghĩ của bọn họ không thể đại biểu cho cách nghĩ của toàn dân.
Khán giả lúc này đều bị thu hút.
Dưới khán đài, mọi người nhỏ tiếng bàn tán về Ma Võ.
Hai vị Tông sư của Kinh Võ nhìn nhau, thấy được sự bất lực trong mắt nhau, chỉ có thể nói thương nghiệp hóa và tính hiệu quả của Ma Võ quá mạnh, cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Thi đấu giao lưu võ đại là chuyện nghiêm túc, sao có thể ồn ào như vậy!
...
Bên ngoài.
Phương Bình mang đao bên hông, tay đặt lên chuôi đao, khẽ gật đầu với mọi người, hành động này dẫn đến một trận la hét.
Trương Ngữ hơi tò mò, thấp tiếng hỏi: “Hình như rất nhiều người ở đây không phải là người Ma Võ, ở Kinh Võ chúng ta cũng có nhiều người ủng hộ như vậy sao?”
Tần Phượng Thanh ngáp một cái, lười trả lời.
Tạ Lỗi không lên tiếng làm như không nghe thấy.
Phương Bình liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: “500 ngàn!”
“Cái gì?”
Phương Bình không tiếp tục quan tâm đến anh ta nữa, anh thì biết cái quái gì, tiền vé vào cửa của những người “Ủng hộ” này đa số là do Ma Võ bỏ tiền ra mua.
Chỉ có duy nhất một yêu cầu, khi người của Ma Võ tới thì hô khẩu hiệu.
Trên thực tế những người này cũng được xem là người của Ma Võ, vì đa số đều là phụ huynh của sinh viên Ma Võ.
Vì vậy những người này hô khẩu hiệu cũng rất có tâm, dù sao cũng không có phụ huynh nào không mong muốn trường của con cái mình nổi tiếng.
Không chỉ có ở bên ngoài mà trong khán đài cũng có.
Kinh Võ cho rằng ở Kinh Võ chính là sân nhà của bọn họ sao?
Nực cười!
Thời đại này, chi ra ít tiền còn đáng giá hơn uy thế sân nhà gì đó của mấy người.
“Đi, vào trong!”
Phương Bình không nói nhiều, dẫn mọi người vào cửa phụ chứ không trực tiếp vào sân thi đấu, bọn họ phải vào hậu trường trước, đợi nghi thức khai mạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận