Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2008: Không Ai Được Hái Đào Của Ta (2)

Thương Miêu nói: "Hắn và chó lớn, Tiểu Kiếm đều là một loại người đấy, ta nhớ chó lớn từng nói, chó như nó nên chiến thiên chiến địa chiến thành Cẩu Hoàng!
Ban đầu Tiểu Kiếm không như vậy, nhưng về sau bị người kích thích... cũng trở nên như vậy.
Hắn cũng có cảm giác này nha... người quen chó lớn và Tiểu Kiếm, chắc là cũng cảm thấy hắn có thể mạnh lên, có lẽ chính là chó lớn tiếp theo!"
Phương Bình vốn có chút nặng nề, lúc này bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh cũng biến thành màu đen, ngươi mới là chó, ta không phải! Ngươi mới là chó lớn kế tiếp. Không đúng, nó là mèo, mắng nó cũng vô ích.
Lý Hàn Tùng bật cười không ngừng, miệng giật giật, chó Tần.
Phương Bình nở nụ cười nói: "Ý ngươi là, có người cảm thấy hắn là chó lớn tiếp theo hoặc là Mạc Vấn Kiếm kế tiếp, cho nên đang bồi dưỡng hắn?"
"Không biết, cũng không phải ta làm, làm sao ta biết."
Thương Miêu chẳng buồn nói nhiều, ta chỉ tùy tiện đoán thôi, ngươi đừng có tiếp tục bảo bản miêu động não, dễ mệt.
"Nhưng bản thân hắn cũng có tâm tư riêng, người khác không sợ tốn công dã tràng sao?"
Thương Miêu lại muốn nổi giận, Phương Bình bắt đầu cho ăn, Thương Miêu không giận nữa, ăn đến hai má phồng lên, mơ hồ nói: "Có lẽ có cách gì đó, ví dụ như Tiểu Kiếm, rất nhiều năm trước, Tiểu Kiếm vốn rất tốt, cùng ta câu cá, cùng đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi… Khi đó, Tiểu Kiếm khá tốt.
Nhưng mà sau đó hắn cưới vợ..."
Thương Miêu bỗng có chút hụt hẫng nói: "Tiểu Kiếm tìm người khác, còn muốn sinh Tiểu Kiếm con, sau đó không để ý tới ta nữa... Sau đó... Sau đó liền xảy ra chuyện. Có người đánh chết vợ của Tiểu Kiếm... Sau đó Tiểu Kiếm liền thay đổi."
Thương Miêu rất bất đắc dĩ, buồn bực nói: "Có một số kẻ rất xấu, bọn hắn biết Tiểu Kiếm sẽ nổi giận, cho nên đã đánh chết cô ấy. Tiểu Kiếm nổi giận, sau đó loạn rồi."
Phương Bình trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Cho nên Mạc Vấn Kiếm đã gây ra trận chiến năm đó? Chiến tranh cùng hai vương địa quật là do Mạc Vấn Kiếm đứng phía sau sao?"
"Không biết nha, khi đó ta ngủ mất tiêu rồi."
Thương Miêu lắc đầu nói: "Khi ta đang ngủ thì Tiểu Kiếm đã ra ngoài, nhưng khi ta chưa ngủ, hắn không hề xuất hiện. Ta cũng không tìm thấy hắn, hắn cũng không muốn câu cá, chỉ muốn đâm chết những tên bại hoại kia."
"Ý của Miêu huynh là, có lẽ kẻ âm thầm tiếp xúc Tần Phượng Thanh muốn tái diễn lại cảnh đó, sau khi Tần Phượng Thanh mạnh lên, sẽ làm một số chuyện kích thích hắn, để hắn trở thành biến số tiếp theo?"
Thương Miêu liếm liếm móng vuốt, móng vuốt quá thơm, không nhịn được, nó liếc trộm mấy người Phương Bình một chút, thấy bọn họ không để ý, mới tiếp tục nói: "Có lẽ vậy, có một số người rất xấu xa, Công Quyên Tử nói, nhân loại xấu xa nhất. Hắn không cần khống chế ngươi, ngươi chỉ cần làm theo điều hắn muốn, vậy là được rồi."
Dứt lời, nó vừa chỉ chỉ Tần Phượng Thanh nói: "Tên này ... cũng như chó lớn và Tiểu Kiếm, rất dễ bị kích thích, đến lúc đó sẽ phát điên, ừm, là vậy đó!"
Phương Bình nhìn về phía Tần Phượng Thanh, trầm giọng nói: "Đã nghe chưa?"
"Đã nghe rồi." Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ nói: "Phương Bình, không có chuyện đó! Thật là cơ duyên, nhưng không có tác dụng với các ngươi..."
"Bớt nói nhảm! Trở về rồi nói rõ với ta!"
Phương Bình nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau lại cười nói: "Miêu huynh, nếu gặp phải mấy lão già như này thì phải phản kích như thế nào?"
Thương Miêu mở to hai mắt nhìn về phía hắn, nhất thời không nói chuyện.
Phương Bình cười nói: "Sao vậy?"
"Bọn hắn là Chân Thần đấy."
"Chân Thần có mạnh bằng Nhân Hoàng không?"
Phương Bình cười nói: "Ở thời đại này của chúng ta, Nhân Hoàng chuyên giải quyết khó khăn cho chúng ta, có phiền phức có thể tìm Nhân Hoàng giải quyết. Miêu huynh cũng nhìn thấy, thật ra trận chiến vừa rồi là do ta, mà các Chân Thần và Nhân Hoàng, cuối cùng đều đến tham chiến!
Đây chính là thời đại tân võ. Thời đại này, chúng ta không sợ bị người mưu hại, có lẽ chúng ta nhỏ yếu, nhưng chúng ta đoàn kết!
Cường giả chúng ta sẽ bảo vệ kẻ yếu, kẻ yếu chúng ta sẽ tôn trọng cường giả, chờ chúng ta mạnh lên, chúng ta cũng sẽ bảo vệ kẻ yếu. Đây chính là truyền lửa! Từng võ giả của thời đại tân võ chập chững bước lên phía trước, giúp đỡ lẫn nhau, nên mới đi tới hôm nay!"
Lúc này, Phương Bình cực kì kiêu ngạo và tự hào, lớn tiếng cười nói: "Trăm năm trước, Hoa Quốc không có một võ giả cấp 9 nào, chỉ có thành Trấn Tinh có một số cấp 9, mà Hoa Quốc... không có ai cả.
Trăm năm về sau, Hoa Quốc ta cấp 9 tầng tầng lớp lớp, Chân Thần cũng không ngừng xuất hiện.
Chỉ chưa đến trăm năm, chúng ta có 4 triệu võ giả! Bây giờ, còn số này vẫn còn đang tăng lên!
Miêu huynh, ngươi rung động không?
Thời đại cổ võ, thời đại phong thần, thời đại tông phái, từng rầm rộ như vậy sao?
Đây chính là tân võ!
Cho nên khó khăn lớn hơn nữa cũng không phải là khó khăn, trời sập, có cường giả gánh, người đầu tiên bị đè chết cũng là cường giả, kẻ yếu mới có thể sống đến cuối cùng, đây chính là tân võ."
Tân võ đủ để cho người phấn đấu cả đời! Dù đổ máu, dù hy sinh, dù không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào! Nhưng võ giả thời đại này, dù không hề có chút hi vọng nào, cũng chưa từng dừng bước, đều đang tiến về phía trước.
Không ai tuyệt vọng, không ai bi quan.
Có lẽ có, nhưng những người kia đều bị một số cường giả ném ra ngoài, ném vào tà giáo, ném vào đống rác. Cho nên, chưa đến trăm năm, mới có tuyệt đỉnh như Võ Vương, Minh Vương, Nguyệt Vương, Thương Vương...
Thương Miêu cũng mở to hai mắt nghe, lúc lâu sau mới gãi lỗ tai nói: "Như vậy sao? Hình như khác trước kia! Nhân Hoàng giả rất mạnh, người mà tên này gặp... chưa chắc đã mạnh bằng Nhân Hoàng giả.
Vậy thì đơn giản nha, chờ người ta dưỡng tên này đến đỉnh giả thần... Các ngươi cùng đi đâm chết hắn là được. Tốt nhất đừng bị nuôi đến cấp Chân Thần, rất phiền phức.
Nuôi đến cấp Chân Thần, nếu đối phương nhìn thấy đại đạo của ngươi, thì có thể giống người kia... bị người đi mất đạo á!"
Lời Thương Miêu có chút mơ hồ, nhưng Phương Bình lại nghe hiểu, cười nói: "Ngươi nói là Kỳ Huyễn Vũ ư?"
"Chính là hắn." Thương Miêu không quan trọng đối phương tên là gì, lại nói: "Khi ngươi bước lên con đường bản nguyên, đại đạo còn thiếu sót, người ta chưa chắc nhìn ngươi... Nhưng khi ngươi sắp thành Chân Thần, có lẽ hắn có biện pháp nhìn lén ngươi! Có lẽ hắn cảm thấy đạo của ngươi rất mạnh mẽ?"
Thương Miêu không chắc lắm, sau đó lại có chút chắc chắn nói: "Có thể vậy, chó lớn và Tiểu Kiếm đều rất mạnh, có một số người xấu không đi được đạo của mình, muốn đi, lại sợ đi không xa, đại đạo cũng không thông, nên muốn tìm một số người có đại đạo mạnh mẽ để đi..."
Dứt lời, Thương Miêu lại nhìn Tần Phượng Thanh một chút: "Tên này chà... Bây giờ còn chưa đi đại đạo, người xấu ẩn mình kia có lẽ sẽ khiến hắn đi đạo mình muốn đi.
Thật ra đại đạo của chó lớn và Tiểu Kiếm đều không khác mấy, đều đi được rất xa… Ta không biết hắn có thể hay không, nhưng có lẽ có thể."
Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười nói: "Đó là đương nhiên! Ánh mắt Miêu huynh sáng ghê."
Thương Miêu trợn mắt há mồm nói: "Ngươi rất giống chó lớn nha. Chó lớn không thích chơi với nhân loại..."
Tần Phượng Thanh chưa kịp phản ứng, lát sau, sắc mặt đen như đít nồi. Ý gì?
Lý Hàn Tùng và Phương Bình đều nén cười, Phương Bình cười hỏi: "Liệu hắn có phải là chó lớn chuyển thế hay không?"
Thương Miêu bỗng nhiên có chút bi thương nói: "Sẽ không, chó lớn và Tiểu Kiếm sẽ không chuyển thế. Nếu bọn họ không bị người đâm chết, hoặc vẫn còn sống, bọn họ sẽ chỉ là bản thân, sẽ không sống thành người khác.
Sau này Tiểu Kiếm thế nào ta không biết, nhưng chó lớn tuyệt đối sẽ không, nó chỉ biết chiến đấu, chiến đấu đến khi chết..."
Thương Miêu có chút mất mát, tâm tình bỗng nhiên sa sút.
Thiên Cẩu sẽ không chuyển thế, nó cả đời đều chiến đấu, chiến đấu đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh cũng sẽ không dừng lại, hoặc là thành Hoàng, hoặc là hy sinh.
Năm đó khi nó đi, cũng đã nói, không thành hoàng thì không trở lại.
Cuối cùng nó không trở về thật!
Nước mắt Thương Miêu bỗng rơi xuống, sống nhiều năm như vậy, người tốt với nó đều đã chết rồi. Đều đã chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận