Toàn Cầu Cao Võ

Chương 667: Trận đầu của Ma Võ

Thi đấu giao lưu võ đại, trận đấu đầu tiên kết thúc trong vòng 20 phút.
Trường quân đội Cửu Châu đối chiến với Thiên Nam Võ Đại, sau khi hội trưởng Tuyên Kế Nghiệp của Thiên Nam Võ Đại bại trận, hai người sau của Cửu Châu đánh thắng bốn người còn lại của Thiên Nam.
Thiên Nam Võ Đại vẫn chưa liều đánh đến cùng, trận này, ngoại trừ Tuyên Kế Nghiệp và Thẩm Hoành Vĩ bị thương nặng thì những người khác đều không bị thương.
Trận đánh đầu tiên xem không đã.
So với khóa thi đấu giao lưu võ đại đầu tiên hồi tháng một, thì trận này đánh không nhiệt tình bằng võ giả cấp một, cũng không đủ động lòng người.
Thi đấu võ đại cấp một lúc đó, tất cả võ giả đều tử chiến không lùi, hai người giao thủ cho đến khi thương nặng mới xuống võ đài.
Bây giờ, cuộc chiến giữa cấp ba cấp bốn lại khiến nhiều người cảm thấy không đủ nhiệt tình, Thiên Nam Võ Đại và trường quân đội Cửu Châu đánh như đánh chơi, không phát lực mấy.
...
Trong khách sạn.
Nhóm Phương Bình cũng không bất ngờ đối với kết quả này, còn về việc đánh không đủ nhiệt tình thật ra có thể hiểu được.
Thiên Nam Võ Đại phải bảo tồn thực lực, trường quân đội Cửu Châu phải đề phòng tổn thất quá lớn, nhỡ đâu bị người ta thừa đục thả câu, người mạnh nhất có thể thay đổi được kết quả, Thiên Nam Võ Đại trước mắt thấy không có cơ hội đương nhiên sẽ không liều mình đánh.
Hơn nữa còn một điểm quan trọng, võ đại rất xem trọng những võ giả cấp ba cấp bốn này, cố gắng hết sức để không bị thương nặng.
Giống như Lữ Phượng Nhu đã nói với Phương Bình trước khi đi, ai cũng có tâm tư riêng.
Thực tế đánh không lại vậy thì nhận thua.
Võ giả cấp một ở võ đại cực kỳ nhiều, cho dù là thiên tài đỉnh cấp một thì cũng không được xem ra gì. Nhưng cường giả cấp ba cấp bốn chính nhân vật thiên kiêu thật sự, những người này dù tử vong hay bị thương nặng cũng là tổn thất rất lớn.
Khi thực lực cách biệt quá rõ ràng thì việc liều mình đánh cũng sẽ không xảy ra.
Phòng họp tại khách sạn.
Đường Phong liếc mắt nhìn Phương Bình vừa mới trở về, cũng không hỏi cậu đi đâu, trầm ngâm giây lát nói: "Cố gắng đừng xuống tay quá mạnh."
Thực lực của Tây Sơn Võ Đại không quá mạnh, không có chuyện lỡ tay.
Buổi sáng Phương Bình đã trêu chọc hiệu trưởng Phùng của Tây Sơn Võ Đại, nếu còn ra tay ác độc thì thật sự đã đắc tội đối phương cực nặng rồi. Phương Bình cười tủm tỉm nói: "Thầy yên tâm, em biết chừng mực."
"Vậy thì tốt."
Đường Phong gật đầu, Phương Bình vẫn có chừng mực.
Nếu như không có chừng mực thì tên nhóc này đã sớm bị người ta đánh chết, sao có thể sống sung sướng cho đến bây giờ.
Bắt chẹt đối phương mấy viên thuốc thì cũng không sao, cường giả Tông sư cũng không để ý đến chút đồ này. Nhưng đội viên tham gia thi đấu đều là thiên kiêu của Tây Sơn Võ Đại, nếu như bị Phương Bình đánh chết và làm bị thương mấy người. Vậy thì chuyện này không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.
Những người khác không có hứng thú, việc này không liên quan đến bọn họ. Phương Bình xuất chiến đầu tiên thì xác xuất mọi người được ra tay không lớn.
Phương Bình cũng sẽ không giống như lúc thi đấu cấp một, cố ý xuống võ đài để cho người khác có cơ hội rèn luyện. Đợi khi gặp Kinh Võ hoặc trường quân đội Đệ Nhất mới là lúc bọn họ phát huy sức mạnh.
...
Ngày 2 tháng 12, 2 giờ chiều.
Nhà thi đấu Kinh Võ.
Trận đấu buổi sáng kết thúc khiến không ít khán giả cảm thấy bất mãn vô cùng.
Có điều, buổi chiều là trận đầu tiên của Ma Võ, mọi người lại lấy lại tinh thần. Quán quân thi đấu giao lưu khóa đầu tiên là Ma Võ, đối với sự thể hiện thực lực của Ma Võ, mọi người đều chờ mong.
"Tiếp theo chúng ta cùng xem thứ tự xuất trận của Ma Võ... Đội trưởng Phương Bình xuất chiến đầu!"
Nam bình luận viên hăm hở thích thú không thôi, lập tức nói: "Từ khi kết thúc hành trình khiêu chiến cấp ba bằng hạng nhất, Phương Bình chưa từng xuất thủ. Sáng nay trên truyền thông, Phương Bình chia các đội viên cấp bốn tham gia thi đấu lần này làm năm nhóm cấp bậc cao thấp, nghiêm túc mà nói phải là sáu nhóm, một mình cậu một nhóm thứ nhất.
Dựa theo cách chia của Phương Bình, đội trưởng Khổng Nguyên Vinh của Tây Sơn Võ Đại cấp bốn trung kỳ, không biết trong mắt Phương Bình là cấp bốn trung kỳ mạnh mẽ hay là bình thường, nếu như là bình thường vậy có nghĩa Khổng Nguyên Vinh trong mắt Phương Bình chỉ là cấp bốn xếp trong nhóm thứ sáu.
Có phải đồng nghĩa với chuyện Phương Bình có thể miểu sát Khổng Nguyên Vinh hay không? Đương nhiên đây cũng chỉ cách nói của Phương Bình, cụ thể thế nào, vẫn nên đợi hai bên giao thủ mới kết luận được."
Nữ bình luận viên cười nói: "Phương Bình của Ma Võ thiên phú hơn người, kiêu ngạo kinh người, thực lực cụ thể ra sao, mặc dù chưa ai thấy cậu ấy ra tay, nhưng Phương Bình đảm nhiệm chức hội trưởng của hội võ đạo có lẽ sẽ không yếu.
Chỉ là, Khổng Nguyên Vinh cũng là nhân vật thiên kiêu của Tây Sơn Võ Đại, Phương Bình chưa chắc có thể thuận lợi thắng được.
Tiếp theo chúng ta xem thứ tự xuất trận của Tây Sơn Võ Đại..."
Nữ bình luận viên nhìn một cái, rất nhanh liền nói: "Tôi phát hiện, lần này các trường võ đại đều lựa chọn cho cường giả xuất chiến đầu tiên, Tây Sơn Võ Đại Khổng Nguyên Vinh cũng xuất chiến đầu..."
"Vậy trận tiếp theo rất đáng mong đợi, theo cấp bậc võ đạo có thể thấy, Phương Bình đỉnh cấp bốn mạnh hơn đối phương đến hai kỳ, nhưng võ đạo không chỉ nhìn cấp bậc.
Phương Bình tiến bộ nhanh, nhưng chiến pháp chưa chắc tu luyện sâu, chiến pháp của Khổng Nguyên Vinh không thấp, từ một vài cuộc thi đấu trước đó có thể thấy được..."
Hai người dẫn chương trình kéo bầu không khí một chút rồi nhanh chóng tuyên bố tuyển thủ tham gia thi đấu lên võ đài.
Hậu trường.
Phương Bình đeo đao bên hông, rảo bước đi ra.
Đối diện, sắc mặt của Khổng Nguyên Vinh Tây Sơn Võ Đại có hơi nặng nề, cũng bước ra.
Chuyện buổi sáng cậu ta đã nghe rồi. Phương Bình bắt chẹt hiệu trưởng 5 viên Hồi Mệnh Đan! Đối với sinh viên bọn họ mà nói thì đây là điều sỉ nhục, cực kì sỉ nhục!
Hiệu trưởng sợ Phương Bình sao?
Chuyện đùa! Cho dù có là thiên tài, cho dù có người chống lưng, thì thân là Tông sư, hiệu trưởng cũng sẽ không sợ Phương Bình.
Sở dĩ Phương Bình làm được như vậy là có liên quan đến bọn họ, thực lực của học viên không bằng người, nếu trong thi đấu Phương Bình thật sự ra tay tàn nhẫn, cho dù không đánh chết bọn họ thì cũng khiến bọn họ trọng thương, như vậy cũng đủ khiến Tây Sơn thảm rồi.
Lúc Khổng Nguyên Vinh biết chuyện này, cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã! Chính bọn họ đã trở thành nhược điểm để Phương Bình uy hiếp hiệu trưởng!
"Phương Bình!"
m thanh của Khổng Nguyên Vinh trầm thấp, hạ giọng nói: "Cậu rất kiêu ngạo cũng rất tự tin, tự cảm thấy có thể dễ dàng thắng Tây Sơn Võ Đại đúng không?"
Phương Bình cười nói: "Đương nhiên."
"Nếu cậu đã tự tin như vậy, dám đánh cược một ván không?"
Phương Bình nở nụ cười, từ trước đến nay chỉ có cậu đi đánh cược với người khác, chưa có ai dám đánh cược với cậu.
"Nói nghe xem."
"Xác suất Tây Sơn Võ Đại đánh thắng Ma Võ không lớn, Khổng Nguyên Vinh tôi cũng không lừa mình dối người, nên chỉ cược tôi với cậu, nếu như tôi thắng thì cậu phải trả lại số thuốc buổi sáng cậu lấy cho hiệu trưởng!"
Phương Bình sững sờ, mẹ nó, cậu nói tôi tự tin, bây giờ cậu còn tự tin hơn cả tôi!
Cậu thắng tôi?
Không đùa chứ?
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt áp lực đến tận cùng của Khổng Nguyên Vinh, Phương Bình đột nhiên ý thức được tên này e là chuẩn bị liều chết đánh mình rồi.
Hành động buổi sáng của mình có lẽ trong mắt cậu ta đó là vũ nhục Tây Sơn Võ Đại, sỉ nhục hiệu trưởng Phùng...
Khổng Nguyên Vinh lúc này e là trong lòng đầy sự tức giận và xấu hổ. Mang theo cảm xúc này mà chiến đấu một mất một còn với Phương Bình cũng chẳng có gì lạ.
Phương Bình mới đột phá cảnh giới cấp bốn chưa lâu, mặc dù đã bước vào đỉnh cấp bốn, nhưng trong mắt Khổng Nguyên Vinh thì chưa chắc mạnh bao nhiêu, võ giả giao thủ không chỉ nhìn vào cấp bậc!
"Vậy tôi thắng thì sao?"
"Tôi sẽ tặng cậu thêm 5 viên Hồi Mệnh Đan!"
Phương Bình nhướng mày nói: "Không cần thuốc, yêu cầu của tôi không cao, nếu như tôi thắng thì trang web online Viễn Phương có quyền gia nhập Tây Sơn Võ Đại, cậu có thể làm được không?"
Khổng Nguyên Vinh khẽ cau mày, chuyện này cậu từng nghe qua. Cậu ta suy nghĩ trong giây lát rồi đồng ý nói: "Được!"
"Luôn có cảm giác cậu chủ động đưa tiền cho tôi..."
Phương Bình lẩm bẩm một câu, trọng tài đứng bên cạnh nghe hết câu chuyện giữa hai người họ, nhưng không lên tiếng làm phiền.
Chờ hai người nói chuyện xong, trọng tài mới quát: "Bắt đầu!"
m thanh vừa dứt!
Động tác của Phương Bình nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận