Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1549

Lần này, đi theo canh chừng Phương Viên làm nhiệm vụ, Bạch Nhược Khê xem như đã được mở mang kiến thức!
Bà chưa bao giờ thấy cảnh kẻ địch phải cầu xin đối thủ tiêu diệt mình, còn chỉ dạy tận tình nên ra tay ở đâu, như thế nào để cho hắn được ra đi thanh thản.
Thật sự là bó tay toàn tập!
Võ giả tà giáo kia chỉ là võ giả cấp một cao kỳ, lại bị mất đi tứ chi, nhưng Phương Viên không dám lấy đầu đối phương, cũng không dám đâm một kiếm vào trái tim...
Nhưng như vậy mới dằn vặt người khác!
Xuất kiếm nhiều, nhưng không kết liễu đối phương, đã vậy, lúc đánh người ta, cô bé còn đang khóc lớn, khiến đối phương muốn khóc cũng không khóc được.
Cuối cùng, vì đau đớn đến mức không không còn cách nào, đối phương phải chủ động dạy Phương Viên làm sao tiễn hắn xuống suối vàng, nếu không, hắn sợ mình sẽ chết trong đau khổ.
Tống Doanh Cát ngây ra như phỗng.
Bạch Nhược Khê bất đắc dĩ nói: "Làm xong nhiệm vụ, trước khi trở về còn gọi điện thoại cho nhóm chị em trong hội, bảo là muốn có tên trên bảng xếp hạng, lại còn kêu kéo nhóm người trong hội đoàn đến cổng tạo thế, xong việc sẽ cho mỗi người một viên Khí Huyết Đan...
Ngươi có thấy bài này quá quen thuộc hay không?"
Tống Doanh Cát tức giận mắng: "Đây không phải là chiêu cũ của thằng nhóc khốn kiếp kia hay sao?"
Nói xong còn không nhịn được, nhìn Phương Viên ở dưới, bất lực nói: "Thằng nhóc Phương Bình chết tiệt này, bản thân hắn xấu xa thì thôi, bây giờ còn định truyền thừa thói xấu cho em gái à?"
Em gái hắn mới cấp một mà đã bắt đầu làm những chuyện này rồi! Thượng bất chính, hạ tắc loạn mà, Ma Võ riết rồi lắm chiêu trò quá.
Bạch Nhược Khê cũng là rất bất đắc dĩ, than thở: "Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Nhưng con bé cũng gan góc lắm."
Bạch Nhược Khê khen Phương Viên một câu, hơi xúc động nói: "Nó khóc, nó mắng, cuối cùng vẫn là răng nhẫn nhịn. Không hề than phiền với bất cứ ai, không kể khổ, trước mặt người khác đều bất luận người nào than phiền, không ai bất luận người nào tố khổ, trước mặt người khác đều tỏ ra mình rất lợi hại...
Nghĩ lại, con bé mới 16 tuổi, lúc ta 16 tuổi cũng không bằng nó."
Này vừa nói, Tống Doanh Cát cũng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có anh trai như Phương Bình, là áp lực, cũng là động lực.
Nghe nói hồi đầu năm, tà giáo tập kích Phương Bình ngay tại nhà, Phương Viên cũng đã gặp qua.
Đã trải qua tình huống như vậy mà vẫn quyết tâm đến Ma Võ, thật ra cũng đủ để thấy tâm tư của con bé, đại khái chỉ có Phương Bình không muốn đối mặt với hiện thực thôi."
Bạch Nhược Khê không nói gì, Tống Doanh Cát lại nói: "Nghe nói hắn lần này tiêu diệt được hai vị cấp chín, thật hay giả vậy?"
"Giới võ đạo đều truyền như vậy, nhưng có người nói là gài bẫy được đối phương, dù như thế nào... cũng là chiến công chúng ta không thể với tới."
Bạch Nhược Khê hơi xúc động, bà bây giờ mới vừa bước vào cấp sáu trung kỳ, còn lâu mới có thể đột phá cấp bảy.
Tống Doanh Cát cũng mới đột phá cấp sáu cao kỳ không lâu, muốn đến đỉnh cấp sáu, có lẽ còn phải chờ thêm một chút mới được.
Hai người thổn thức không ngớt, ngăn ngắn hơn hai năm, Phương Bình từ phi võ giả trở thành đệ nhất cấp bảy, quả thực không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng có lúc, sự thật tàn nhẫn như vậy đấy, dù không muốn đối mặt, bọn họ hiểu rõ, khoảng cách giữa bọn họ và Phương Bình càng ngày càng xa xôi rồi.
Hiện nay, Ma Võ càng ngày càng lớn mạnh, áp lực của đạo sư cấp sáu như bọn họ cũng càng ngày càng tăng.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, phía dưới, Phương Viên còn đang diễu võ dương oai.
Ngay vào lúc này, giữa không trung, một cây cầu thiên địa hiện lên, sau đó, cửa tam tiêu hạ xuống trên cầu thiên địa, có người hóa hình lực lượng tinh thần!
"Viện trưởng La đột phá rồi!"
Lúc này, không ít tụ tập chạy tới, rất nhiều người mừng rỡ.
Từ sau khi Đường Phong đột phá, sau mấy tháng, Ma Võ lại sinh ra một vị cường giả Tông sư!
Nhóm người Quách Thánh Tuyền dù sao cũng đến từ bên ngoài, không phải là cường giả của trường đột phá, mọi người cũng thiếu đi chút cảm giác hân hoan.
Nhưng lúc này, La Nhất Xuyên, võ giả Ma Võ đột phá khiến mọi người hưng phấn không thôi.
Cửa tam tiêu hạ xuống, không bao lâu, không trung xuất hiện một cây trường thương!
Hóa hình thành công rồi!
"Chúc mừng La viện trưởng đột phá Tông sư, chúc mừng La Tông sư!"
Sau một khắc, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng khắp Ma Võ.
...
Ngày thứ ba sau khi bảng xếp hạng được cập nhật, ngày 27 tháng 9, đệ nhất cấp sáu La Nhất Xuyên đột phá trở thành Tông sư!
Hiện tại, Ma Võ đã có thêm một vị Tông sư, số lượng Tông sư là 14 người!
Bên ngoài còn chưa kịp chúc mừng, ngày 29 tháng 9, Trương Kiến Hồng của Ma Võ cũng đột phá!
Vị cường giả trấn thủ Ma Đô địa quật nhiều năm lúc này cũng đã tiến vào hàng ngũ Tông sư, Ma Võ lại thêm một vị Tông sư, 15 Tông sư.
Bốn người Tần Phượng Thanh, Hứa Qua Trừng, Trần Chấn Hoa, Hồ Kiến Minh cũng đã bước vào cảnh giới tinh huyết hợp nhất.
Lưu Phá Lỗ đang bế quan, có lẽ rất nhanh sẽ đột phá cấp tám!
Lý Trường Sinh và Phương Bình cũng đang bế quan tu luyện, cả Ngô Khuê Sơn và Hoàng Cảnh đang ở địa quật cũng đang chuyên tâm tu luyện.
Trận chiến Thiên Môn có quá nhiều thu hoạch, tận dụng chiến lợi phẩm hiệu quả, kết quả dần xuất hiện.
Rất nhiều cường giả xuất hiện!
Giấc mơ một trường trấn thủ một quật đang dần được hiện thực hóa.
...
Ngày mùng 1 tháng 10, Ma Võ, Trần Vân Hi cầm kiếm trở về.
Khi đến dưới chân tháp thủy tinh của Phương Bình, Trần Vân Hi hơi sững sờ.
Phía trên đỉnh tháp có người!
Một bóng người thấp bé, chắp tay sau lưng, đang đứng trên đỉnh tháp nhìn trời.
"Đây là..."
Trần Vân Hi ngây người, bên cạnh, có một vị đạo sư đi ngang qua, nhìn cô lắc đầu, than nhẹ một câu rồi rời đi.
Phương Bình rời đi, Trần Vân Hi thay hắn lên đỉnh tháp đứng.
Phương Bình không ở, Trần Vân Hi không có mặt, em gái Phương Viên quả nhiên học theo răm rắp, cũng lên đỉnh tháp đứng.
Nhìn dáng vẻ ấu trĩ của cô bé, ai sẽ nghĩ cô đang lo nước thương dân? Còn chắp tay sau lưng nữa chứ... Nên dứt khoát che mặt đi cho thần bí, nhìn gương mặt tròn tròn kia thấy sai sai hài hài thế nào ấy.
...
Một lát sau, Trần Vân Hi đến đỉnh tháp.
Vừa đến, Phương Viên bình tĩnh nói: "Đến rồi?"
"..."
Trần Vân Hi buồn cười pha chút mệt mỏi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hỏi: "Lạnh không?"
Phương Viên: "..."
Phương Viên cũng rất phiền muộn, sao không theo kịch bản gì hết!
Cô bé chớp mắt xụ mặt xuống, bất đắc dĩ nói: "Chị Vân Hi, dù sao em cũng là võ giả, là võ giả cấp hai rồi! Sao mà lạnh được!"
"Vậy em đứng ở đây làm gì?"
"Anh hai thích đứng đây mà? Nên em lên đứng thử."
Phương Viên vui vẻ cười một tiếng, nhảy từ đỉnh tháp xuống, hơi buồn bực nói: "Lúc em đột phá cấp hai, các hội viên thảo luận muốn làm tiệc lên cấp chúc mừng, nhưng không thấy anh em đâu hết. Em còn định nhờ anh ấy tổ chức tiệc lên cấp giùm..."
"Tiệc lên cấp?"
Trần Vân Hi không còn gì để nói, cô nhóc này mới là võ giả cấp hai mà đòi làm tiệc lên cấp cái gì? Võ giả cấp năm như mình còn chưa nghĩ đến điều này đây!
Cô nhóc này, học cái gì không học, lại học thói xấu của Phương Bình.
Trần Vân Hi không tiếp tục chủ đề này, dò hỏi: "Phương Bình không ở trường sao? Ông nội chị nói Phương Bình đã trở về rồi?"
"Không ở trường ạ."
Phương Viên cũng rất phiền muộn, lắc đầu nói: "Tìm kiểu gì cũng không tìm thấy ạ. Lý viện trưởng và Tần lão sư đã chiếm lấy phòng tu luyện của anh hai dưới lòng đất, còn nói là anh hai cho bọn họ vào tu luyện!
Chị Vân Hi, có phải là bọn họ đang lén dùng mỏ quặng của anh hai không? Nhưng mà Lý viện trưởng cấp bảy, Tần lão sư cấp sáu, em không đuổi được bọn họ.
Hay là chị giúp em đuổi bọn họ ra ngoài đi, anh hai em hẹp hòi như vậy, sao có thể cho bọn họ tu luyện ở mỏ quặng như vậy được, trừ lúc có anh ấy ở đây.
Còn nữa, Lý viện trưởng còn đang lén lút đào mỏ nhà em, bị em bắt được, nhưng Lý viện trưởng nói là của mình...
Mấy ngày nay em vẫn canh chừng ở đây, sợ khoáng bị chở đi mất, chị Vân Hi, may mà chị trở về, nếu không, mỏ khoáng nhà em sắp không còn."
Trần Vân Hi dở khóc dở cười, bé con tham tiền!
Phương Bình không ở, cô bé ngược lại giúp anh mình canh chừng mỏ quặng rất chặt chẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận