Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1506

Tất cả mọi việc đều xảy ra trong chớp mắt.
Trong phòng nhỏ, sắc mặt Phương Bình lập tức trắng bệch, trước đó cấp tám tự bạo đều không hề tổn hại căn phòng hoàng kim của hắn, nhưng bây giờ, nóc nhà lập tức biến mất!
Vết nứt không gian mạnh quá sức tưởng tượng.
Lập tức cắt chém mất một phần vật chất bất diệt chế tạo căn phòng hoàng kim.
Phương Bình vội thu hồi căn phòng, sau đó ba người đều lập tức xuất hiện ở không trung ngoài đường núi.
"Két!"
Một tiếng chói tai vang lên, Phương Bình cảm thấy mình như bị yêu thú cấp chín tấn công chính diện, lục phủ ngũ tạng đều sắp vỡ vụn rồi.
Áo giáp bên ngoài cũng là áo giáp của một vị cường giả cấp sáu mặc, chất lượng không kém hợp kim cấp A. Nhưng hoàn toàn không có bất kỳ lực phòng ngự gì, trực tiếp bị chém vỡ nát.
Phía trong, trên Thần Khải của Lý Hàn Tùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Phía trên khu đất trống, sắc mặt Lý Hàn Tùng trắng bệch, lực khí huyết, lực lượng kim thân bao gồm lực lượng sinh mệnh cũng đang tuôn ra, cách không tu bổ áo giáp.
Phía Phương Bình, hai vị cấp chín cũng lập tức rơi vào bên ngoài đường núi hiểm trở.
Phương Bình bị chém, hai người cũng giống như thế.
Một người trong đó, cánh tay trái lập tức biến mất.
"Đáng chết!"
Một người khác hét to lên, ra sức muốn chạy lên phía trên đường núi.
Phương Bình cũng mặc kệ bọn hắn, ra sức chạy về phía đường núi, không chạy sẽ bị cắt nát.
Lúc này Trần Diệu Tổ và bà lão cũng dốc hết sức, một người tấn công đám Phong Cửu Thành, một người tấn công hai vị cấp chín bị ném ra ngoài đường núi hiểm trở.
Phương Bình không quan tâm, miệng không ngừng nôn máu tươi, phi nhanh lên trên đường núi.
Phía sau, trường thương xuất hiện trong tay Diêu Thành Quân, ngay sau đó, nó hóa thành một dây thừng dài, lập tức quấn lấy Phương Bình, cùng Vương Kim Dương ra sức kéo lên.
Sắc mặt Diêu Thành Quân trắng bệch, từng vết nứt cắt chém trên thừng dài, truyền ra tiếng vang chói tai.
Trường thương của hắn đẳng cấp cũng cực cao, nhưng lúc này, lại không ngừng bị khe hở làm hao mòn.
"Trở về!"
Dù đang ngay tại tu bổ áo giáp, Lý Hàn Tùng cũng một tay nắm chặt lấy một đầu thừng dài, hét lên một tiếng, ba người liên thủ kéo Phương Bình bay lên trên đường núi hiểm trở.
"Hây!"
Bị áo giáp bao bọc, bị thừng dài lôi kéo, Phương Bình cũng hét lớn một tiếng, thân hình nhảy lên, lập từ rơi lên trên đường núi hiểm trở.
Lúc này, Thần Khải trên người hắn, đã nứt ra vô số khe hở.
Phía sau, Lý Hàn Tùng, tóc cũng sắp thành màu tuyết trắng, lúc này uể oải, vẻ mặt sợ hãi.
Thật là đáng sợ!
Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã tiêu hao toàn bộ lực lượng không nói, còn tiêu hao lượng lớn lực sinh mệnh, dù vậy, Thần Khải suýt nữa bị cắt nát. Đây là có Diêu Thành Quân hỗ trợ, bằng không, có lẽ... không kéo Phương Bình về được!
Vương Kim Dương cũng không kìm được chửi ầm lên: "Mẹ nó, nhất định phải mạo hiểm!"
Mấy người đã xem thường lực hút của khe hở, nếu không phải Diêu Thành Quân nhanh chóng biến trường thương thành dây thừng kéo Phương Bình lại, Phương Bình chưa chắc có thể trở lại trên đường núi hiểm trở.
Phương Bình cũng thầm sợ hãi, nhưng không lo được nhiều như vậy, chợt quát lên: "Đừng để bọn hắn chạy, giết!"
Hai vị cấp chín rơi vào hư không, đang bị Trần Diệu Tổ cách không đánh ra khỏi đường núi hiểm trở hơn 10 mét.
Phương Bình vừa mới cách hơn hai thước, cũng gần không thể trở về .
Dù sao bọn họ cũng mạnh hơn Phương Bình, nhưng lúc này vẻ mặt cũng tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng.
Bọn họ không có Thần Khải, chỉ một lát, kim thân hai người đều sắp bị cắt chém nát rồi.
Trong đó, đầu một vị cấp chín cũng đã bị chém đứt một nửa.
"Không!"
"Cửu Thành điện hạ! Cứu ta!"
Hai người tuyệt vọng hét lên, không ngừng bộc phát năng lượng vô cùng cường đại, muốn chạy trở về đường núi.
Nhưng càng giãy dụa, vết nứt hư không càng nhiều. Xung quanh người lập tức đều là vết nứt màu đen.
Tất cả phát sinh quá nhanh.
Phong Cửu Thành lùi lại mấy bước có chút sợ hãi, một đao điên cuồng bổ lui bà lão nhà họ Trần, rống to: "Phương Bình!"
Oán độc trong đó khiến người nghe lạnh người.
Hai vị thần tướng cứ như vậy bị bẫy. Nếu không phải hắn phát giác được không đúng, vội vàng lui lại, chẳng phải cũng sẽ bị như vậy sao.
"Phong Cửu Thành, đã lâu không gặp!"
Phương Bình lùi lại mấy bước, lùi đến phía sau Trần Diệu Tổ, áo giáp trên người biến mất, lộ ra dung mạo thật, cười nói: "Vương thúc, vừa nãy sao không cứu ta?"
"Đáng chết! Bản tướng muốn nghiền xương ngươi thành tro."
Phong Cửu Thành nhìn thấy dáng vẻ Phương Bình, oán độc gầm thét. Thật là hắn! Đúng là hắn!
Phương Bình thấy hắn điên cuồng đánh về phía mình, lại lần nữa lui lại, cười nói: "Ta và Phong Vương thật có duyên, giết Phong Thanh, lại tiêu diệt không ít tay chân của Phong Thanh, cuối cùng còn gài bẫy Phong Diệt Sinh một lần, hiện tại lại tiêu diệt hai vị cường giả cấp chín...
Chậc chậc, ta cấp bảy thế mà làm được bước này sao, chính ta cũng bất ngờ.
Phong Cửu Thành, bất ngờ không? Có vui mừng hay không?"
Phương Bình nói rất nhanh, đang lúc nói chuyện, một chùm ánh sáng màu vàng lập tức xuất hiện, tràn vào cơ thể mấy người nhà họ Trần và Diêu Thành Quân, Lý Hàn Tùng.
"Tiêu diệt bọn họ!"
Dứt lời, Phương Bình quát lên một tiếng lớn, trường đao trong tay thoáng hiện, ánh sáng vàng lấp lóe, một đao bổ về phía mấy người.
Trần Diệu Tổ và bà lão không cần hắn nói, lúc này căn bản không hề quan tâm hai vị cấp chín đã sắp bị cắt thành mảnh vụn, tay cầm thần binh, nhanh chóng đánh về phía Phong Cửu Thành.
Lúc này phía Phong Cửu Thành, chỉ còn lại hai vị cấp chín và một vị võ giả cấp tám.
Phong Cửu Thành nhìn thấy hai người đánh tới, ánh sáng vàng trên người phát ra chói muốn chọc thủng mí mắt, hét to: "Rút lui!"
Hôm nay bại rồi!
Những người này lại có thể dự trữ nhiều vật chất bất diệt như vậy, hắn và hai người khác chiến đấu đến bây giờ, tiêu hao rất lớn, vốn tưởng rằng sắp tiêu diệt hết mấy người Trần Diệu Tổ, không nghĩ tới đối phương trong chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Mấu chốt chính là, hai vị thần tướng đã chết!
Đúng vậy, thời gian ngắn như vậy, hai vị thần tướng rơi vào hư không, đồng thời truyền đến một tiếng kêu tuyệt vọng hết sức thê lương.
Vết nứt màu đen chi chít gần như bọc kín hai người, hai người lập tức biến mất không tung tích.
"Rút lui!"
Phong Cửu Thành hét to, vị thần tướng còn lại và cường giả kim thân cấp tám cũng không khỏi sợ hãi.
Thế cuộc đảo ngược quá nhanh.
"Đừng hòng rời đi!"
Lúc này Trần Diệu Tổ mừng đến phát điên.
Ông không ngờ Phương Bình lại có thể tiêu diệt hai cấp chín. Ông thật sự không ngờ!
Ngay khi Phương Bình rơi vào hư không, ông cũng cho là Phương Bình điên rồi, muốn cùng chết với bọn họ.
Nhưng ông không ngờ, bộ áo giáp trên người Phương Bình lại có thể ngăn cản cắt chém của vết nứt không gian.
Phải biết, ngay cả cấp chín khe hở này cũng có thể cắt chém thành mảnh vỡ.
Trong cường giả cấp chín, ngoài tuyệt đỉnh, đại khái là nhân vật cỡ Nam Vân Nguyệt mới có thể may mắn chạy trốn khỏi mấy chục vết nứt kia, nhưng vẫn bị thương nặng.
Nhưng Phương Bình đã làm được! Không chỉ áo giáp, dây thừng kia...
Ngay khoảnh khắc vừa nãy, thật ra mọi người đều đã nghĩ đến rất nhiều, nhưng lúc này không phải lúc truy cứu những vấn đề này.
Áo giáp của Lý Hàn Tùng, trường thương của Diêu Thành Quân hóa thành dây thừng, căn phòng hoàng kim của Phương Bình... bao gồm khí tức thay đổi trong chớp mắt.
Có thể nói, rất nhiều bất ngờ, rất nhiều bí mật.
Nhưng mà lúc này, không phải lúc đi nghi ngờ những thứ này.
Phương Bình lừa giết hai vị cấp chín, thế cục đã đến mức này, bọn họ không thể để đám Phong Cửu Thành chạy thoát.
"Giết!"
Trần Diệu Tổ dốc toàn lực, cả người phóng ra khí huyết màu vàng ngút trời, thần binh hoàn toàn biến thành màu vàng kim, dưới lòng bàn chân thậm chí xuất hiện một con rồng vàng.
Đạp rồng mà đi!
Phương Bình trợn mắt há mồm! Đây là cái gì? Vật hóa hình à?
Không, không giống vật hóa hình lắm, mà giống vật hóa hình xen lẫn cái gì hơn, khá liên quan đến vật hóa hình, nhưng Phương Bình xác định, không đơn thuần là vật hóa hình lực lượng tinh thần.
"Bản nguyên sao?"
Phương Bình không chắc lắm, lúc này cũng không có thời gian đi nghi ngờ, quát: "Đừng cho bọn hắn chạy!"
Phong Cửu Thành muốn bỏ chạy!
Lúc này, Phong Cửu Thành căn bản không quan tâm người khác, vừa ngăn cản Trần Diệu Tổ, vừa nhanh chóng lui xuống phía dưới đường núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận