Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1605

Vì nhiệm vụ của Phương Bình, rất nhiều võ giả được điều động đi truy sát tín đồ tà giáo.
Đêm cùng ngày hôm đó, ở địa quật, đêm đen địa quật vẫn luôn tối đen như mực, nhưng tại thành Thiên Thực như thủy tinh vẫn luôn óng ánh như bình minh.
Bên ngoài hoàng cung, tại một đại sảnh ở trạch viện to lớn, Triệu Hưng Võ ngồi trên ghế, không nói một lời, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.
Bát trưởng lão ngồi cạnh bên, lộ ra mặt thật, tóc đen ngắn, gương mặt thanh tú, ánh mắt lấp lóe, cảnh giác vô cùng.
Trong đại sảnh này có tổng cộng 5 người.
Ngoại trừ Triệu Hưng Võ và bát trưởng lão, còn có 3 người ngồi đối diện, ba người này vẫn luôn đánh giá hai người Triệu Hưng Võ.
Triệu Hưng Võ lạnh lùng, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Mấy vị nhìn đủ chưa? Triệu mỗ không phải là khỉ, trong mắt ta, võ giả dưới cấp Chân Vương địa quật cũng không có tư cách nhìn thẳng ta, còn nhìn, chớ trách ta không khách khí!"
"Đại trưởng lão..." Bát trưởng lão nhẹ giọng nói một câu, đến địa bàn của người khác, chúng ta nên khiêm tốn một chút.
Bát trưởng lão cũng đã lĩnh ngộ bản nguyên, không phải người yếu. Nhưng nơi này là địa bàn của Yêu Thực vương đình!
Đến đây, dù là tuyệt đỉnh nhân loại cũng phải kiêng kỵ ba phần, hiện hai người bọn họ được đưa vào đây, càng phải khiêm tốn mới tốt.
"Hừ!"
Triệu Hưng Võ hừ lạnh một tiếng, nhìn về một vị võ giả đeo mặt nạ, cười nhạt, khinh bỉ nói: "Sứ giả của Đại Giáo Hoàng… thú vị đấy! Đến bây giờ còn không dám lộ mặt, sợ ta nhận ra sao?"
Võ giả đeo mặt nạ cất tiếng, giọng khàn khàn, cười nói: "Triệu minh chủ đừng hiểu lầm, cũng không phải đề phòng hai vị, mà là vì tránh một chút phiền toái mà thôi."
Triệu Hưng Võ cũng không để ý, im lặng một lát mới nói: "Lần này ta cho rằng có thể diệt được Phương Bình nên ta mới ra tay! Nhưng Phương Bình chưa chết..."
Nói đến đây, ánh mắt Triệu Hưng Võ lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn về phía võ giả mang mặt nạ và hai người khác, lạnh lùng nói: "Đều do đám người vô dụng các ngươi! Lý Trường Sinh và Ngô Khuê Sơn chỉ bị giữ chân 3 phút đã được thả ra địa quật!
Lúc trước, Đại Giáo Hoàng thề nguyện son sắt, nói phản đồ chỉ có Lâm Long, kết quả thì sao? Kết quả, Trát Lập Tạp La phản bội, đánh giết Ngõa Nhĩ Na!
Các ngươi nói, Trương Đào sẽ không phân thêm phân hóa thể lực lượng tinh thần, kết quả, hắn đã phân!
Các ngươi nói, thành Trấn Tinh sẽ không cho Phương Bình phân hóa thể, nhưng Chiến Vương đã cho!
Đại Giáo Hoàng cho rằng ta dễ gạt, cố ý gài bẫy tiêu diệt Triệu mỗ ta? Bây giờ, Triệu mỗ không chỉ không thu hoạch được gì, thân phận triệt để bị bại lộ, phải trốn vào vùng cấm…
Đám người các ngươi cũng dám trợn mắt nhìn ta chằm chằm, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh?"
Võ giả mang mặt nạ còn chưa mở miệng, một trong hai người đối diện, người mặc thường phục làm bằng tơ lụa, tóc dài xõa vai, gương mặt nở nụ cười, lúc này chậm rãi nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, từ tốn nói: "Triệu minh chủ bình tĩnh đừng nóng."
Người đàn ông nhìn trẻ như thanh niên tuấn tú, ôn hòa cười nói: "Kế hoạch lần này xảy ra sơ xuất là điều không ai muốn, nếu Triệu minh chủ đã đến thành Thiên Thực…"
Người này còn chưa nói hết, Triệu Hưng Võ đã cười nhạo: "Làm sao? Các ngươi có thể khống chế được ta? Thật sự cho rằng ta đến đây thì nhất định phải cúi đầu trước các ngươi sao?"
"Buồn cười!"
Triệu Hưng Võ cân nhắc nói: "Triệu mỗ đúng là gia nhập tà giáo, nhưng gia nhập tà giáo không có nghĩa là đứng cùng một phía với địa quật!
Đám súc sinh các ngươi cũng muốn bắt ta làm chó theo chân các ngươi sao? Đến cảnh giới của ta, có một số việc cứ nói thẳng! Dù có làm chó, ta cũng tình nguyện làm chó giúp Trương Đào và Lý Chấn, các ngươi chưa đủ tư cách!
Ta gia nhập tà giáo là vì muốn mau chóng tiến thêm một bước trên con đường võ đạo, chứ không phải làm chó theo chân Đại Giáo Hoàng! Huống chi là các ngươi!
Lần này, ta gặp khó khăn, hoặc là hiện tại các ngươi nên tiêu diệt ta, hoặc là… các ngươi nghĩ cách đưa ta vào ngoại vực, để ta vào Giới Vực trốn tránh một thời gian…
Triệu mỗ không dám hứa ngày sau sẽ báo đáp gì, nhưng ta có thể đảm bảo, ngày sau nếu đại chiến xảy ra, nếu ta có cơ hội đột phá tuyệt đỉnh, ta sẽ tha mạng cho một vị Chân Vương, chắc chắn không giết đối phương! Nếu không đột phá tuyệt đỉnh, cũng sẽ tha cho mấy vị cấp chín, xem như trả lại ân tình hôm nay…"
Người đàn ông tuấn tú bật cười, nói: "Triệu minh chủ cần gì phải làm như vậy. Ngươi nói ra lời này, khác nào đang bảo chúng ta lấy mạng ngươi? Đến lúc này, lẽ nào Triệu minh chủ cảm thấy mình còn cơ hội quay về Phục Sinh Chi Địa?"
"Vì sao không thể?"
Triệu Hưng Võ lạnh nhạt nói: "Triệu mỗ vẫn chưa thành công tiêu diệt Phương Bình và Khổng Lệnh Viên. Ta tham gia giết Phương Bình... cũng là vì muốn sớm ngày đột phá tuyệt đỉnh, cống hiến sức mạnh càng lớn hơn cho nhân loại!
Ta cũng không có ý định phản bội nhân loại, tất cả những gì ta làm đều là vì nhân loại!
Ta biết Đại Giáo Hoàng vẫn luôn liên hệ mật thiết với các ngươi, ta vốn cho rằng chỉ là hợp tác đơn giản mà thôi, đến khi đại chiến nổ ra, Đại Giáo Hoàng hẳn sẽ vẫn đứng về phía nhân loại… Bây giờ xem ra, có lẽ là Triệu mỗ đánh giá cao hắn rồi!
Tà giáo… đúng là thật sự thành tà giáo. Buồn cười, ngày xưa, khi Đại Giáo Hoàng liên hệ ta, còn luôn miệng nói sự tồn tại của Thần Giáo là vì sự tồn vong của nhân loại…"
Võ giả đeo mặt nạ bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão hiểu lầm rồi, Đại Giáo Hoàng thật sự vì nhân loại, ngài ấy luôn phấn đấu vì sự tồn vong của nhân loại! Hợp tác với Thiên Thực vương đình, chỉ vì muốn giảm chiến tranh, giảm tử vong.
Nhóm người Trương Đào luôn vì tâm tư cá nhân nên mới kích thích chiến tranh giữa hai thế giới. Nếu để Chân Vương của Thiên Thực vương đình tiến vào Địa Cầu, chúng ta vẫn có thể sống chung hòa bình.
Trương Đào đầu độc mọi người, nói Chân Vương Thiên Thực vương đình tiến vào sẽ tàn sát chúng sinh, đây mới là điều buồn cười!
Nhân loại ở thế yếu, không thể so được với mấy đại vương đình ở địa quật, đây chính là sự thật.
Thực lực không bằng người, lại còn muốn giữ khư khư bảo vật không giao ra, đây chính là cội nguồn nguy cơ của nhân loại!
Đại trưởng lão cũng là cường giả võ đạo, hẳn nên rõ đạo lý này."
Triệu Hưng Võ xì cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đừng dùng chiêu này với lão phu, nếu đã đến vùng cấm, lão phu vẫn luôn sống, nếu các ngươi đã mang lão phu đến đây, hẳn cũng có việc cần nhờ. Chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề đi, về phần Đại Giáo Hoàng thật sự phản bội nhân loại hay là có chí lớn, không liên quan gì đến lão phu!
Triệu mỗ muốn sống, các ngươi có nhu cầu hay nhờ vả gì, chúng ta có thể trao đổi, nếu không thể thống nhất cũng không sao. Lúc quyết định ra tay với Phương Bình, lão phu đã chuẩn bị tâm lý đón chờ tử vong.
Đã sống hơn trăm tuổi, lão phu cũng không sợ chết, chỉ là không cam tâm thôi, có lẽ… sẽ cần có người bầu bạn đi cùng lão phu!"
Dứt lời, Triệu Hưng Võ đột nhiên ra tay! Một tiếng vang ầm ầm, đại sảnh nổ tung!
Ba người đối diện không hề biến sắc, người đàn ông tuấn tú tùy ý để Triệu Hưng Võ bóp cổ mình, khẽ cười nói: "Triệu minh chủ, chúng ta không có ác ý, thật đấy! Nếu muốn mạng của Triệu minh chủ, ngày đó chỉ cần kéo dài thêm chốc lát, Triệu minh chủ đã chết trong tay Lý Chấn rồi.
Có gì thì ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi chúng ta nói chuyện, nếu Triệu minh chủ không yên lòng, vậy đứng nói chuyện cũng được."
Triệu Hưng Võ bỗng nhiên bùi ngùi thở dài, nở nụ cười tự giễu, buông tay khỏi cổ người đàn ông tuấn tú, ngửa đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói: "Cũng được, vậy thì nói chuyện! Nếu Chân Vương đã đến, chi bằng hiện thân gặp mặt, lẽ nào Triệu không có tư cách gặp mặt Chân Vương sao?"
"Triệu minh chủ lo xa, bản vương chỉ sợ gây nên hiểu lầm thôi."
Trong hư không, một tiếng cười khẽ truyền đến, rất nhanh, một bóng người lóe lên. Đại sảnh bị đập nát chớp khôi phục nguyên dạng, mấy người Triệu Hưng Võ cũng không bất ngờ, Triệu Hưng Võ thậm chí có phần cười nhạo, chỉ là không nói ra.
Phương pháp khôi phục đại sảnh cũng giống phương pháp khôi phục cái ghế bị chấn vụn của nhóm người Lý Chấn, không có gì đáng ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận