Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2696: Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi! (2)

Phương Bình không thể không lau mồ hôi.
Hắn cảm thấy... Thiên Cẩu có lẽ thật sự còn sống. Ngay vừa nãy... vừa nãy, hắn luôn liếc nhìn Thiên Cẩu, hình như phát hiện miệng Thiên Cẩu hơi kép lại. Rất ít, biên độ khép lại gần như không thể nhìn thấy.
Nhưng hắn vẫn luôn quan sát!
Phương Bình cảm thấy mình không nhìn lầm, Thiên Cẩu thật sự hơi khép miệng lại. Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, lúc này, lực lượng tinh thần dao động, tiến thẳng về phía Thiên Cẩu, nhưng lực lượng tinh thần vừa đi tới đã bị chấn bể.
Phương Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, không thể nào hiểu được.
Rốt cuộc nó còn sống hay đã chết?
Được rồi, mặc kệ đi vậy!
Phương Bình vội nói: "Được, bớt nói nhiều, trước hết phong ấn khí cơ Thiên Đế, khí cơ quá mạnh mẽ, cứ như thế, chúng ta sẽ bị hành chết. Ta không quan tâm ai trong các ngươi lấy được kim thân Thiên Đế... Mạnh hơn ta, vậy ta sẽ ra tay giúp người đó. Yếu hơn ta...ví dụ như Địa Hình, nghĩ cũng đừng nghĩ, ai thắng ai phải xem tình huống Mọi người đều là người thông minh, có thực lực, có thể khiến ta không có cơ hội chạy trốn, vậy đương nhiên ta không thể mất mạng vô ích, nhưng nếu không làm được, vậy cũng đừng trách ta không tuân theo hứa hẹn, cũng không có gì gọi là cam kết"
Lời này dù khó nghe, nhưng cũng là lời nói thật.
Không có thực lực, làm sao Phương Bình có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng, lúc này Địa Kỳ chợt nói: "Phương Bình vô cùng xảo trá, hai vị đại nhân, không bằng phế hắn trước, đến khi dùng đến hắn, lại để hắn khôi phục. Nếu không... loại người này sẽ không cam lòng cho chúng ta sử dụng"
Hắn vừa dứt lời, mấy người đều rục rịch. Không phế Phương Bình, bọn họ cũng không yên lòng.
Cùng lắm thì khi cần dùng đến, sẽ giúp hắn khôi phục, cường giả đến mức này, cũng không dễ dàng chết như vậy.
"Không cần như vậy chứ?" Phương Bình cười nói: "Nếu ta không còn thực lực, lát nữa khi các ngươi đoạt kim thân Thiên Đế, chắc chắn sẽ sống mái với nhau, nếu đại chiến lan đến gần ta, khiến ta mất mạng, vậy thì oan cho ta quá!"
"Còn nữa, các ngươi tự cầu phúc đi, ta luôn cảm thấy Thiên Đế còn sống! Thiên Đế mạnh mẽ như thế, Miêu huynh thường hay nói, năm đó, ngay cả chín Hoàng bốn Đế, Thiên Đế cũng dám đánh, nào có dễ chết như vậy.
Ta phải chừa chút thực lực, chuẩn bị chẳng may bị liên lụy mới được.."
Vừa nói, Phương Bình lại nhìn về phía Thiên Cẩu, mồ hôi rịn ra trên trán càng nhiều, miệng chó này... hình như vừa lại khép lại một chút.
Đây là sự thực còn sống? là Mèo lớn à mèo lớn, ta cũng đã kéo quan hệ với ngươi, sẽ không bị ăn chứ?
Nghe hắn nói vậy, những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Thiên Cẩu, người nào người nấy nhíu mày.
Phương Bình đang hù dọa bọn họ sao? Nếu Thiên Đế chưa chết, đã sớm nuốt bọn họ rồi, còn cho bọn họ cơ hội ở đây cướp đoạt kim thân sao?
Phong Vân đạo nhân nhíu mày, sau đó, nhanh chóng nói: "Phương Bình, không cần nói mấy lời này! Muốn không bị phế, vậy hãy cùng dốc sức, đừng nghĩ trốn khỏi nơi này, cùng phong ấn kim thân Thiên Đế.."
"Đại nhân, hay là bảo hắn giao Trảm Thần Đao và Thánh Nhân Lệnh ra trước!" Lúc này, Địa Kỳ mở miệng. Hắn khẽ cười nói: "Hắn có Trảm Thần Đạo, có năng lực trảm đại đạo, trước đó mấy người Địa Ám tử vong, e là cũng do hắn hạ độc thủ, khi chúng ta phong ấn kim thân Thiên Đế, cũng phải cẩn thận hắn đột nhiên ám toán chúng ta" Ánh mắt Phong Vân đạo nhân lóe lên một cái, nhìn về phía Phương Bình: "Đúng thế! Phương Bình, bản tọa không phế ngươi, giao Trảm Thần Đao và Thánh Nhân Lệnh ra!"
Một thần khí, một thần binh cấp Thánh, đều là bảo vật!
Nếu có thần khí trong tay, hắn cũng có năng lực trảm đại đạo, giao đấu với cùng cấp sẽ chiếm ưu thế rất lớn.
Một khi tiến vào không gian bản nguyên giao chiến, ưu thế càng rõ ràng.
"Các ngươi chắc chắn chứ?" Phương Bình mở miệng nói: "Trảm Thần Đạo cũng không phải của ta, là của Thương Miêu. Thương Miêu cho ta mượn dùng thôi, kẻ nào cầm kẻ đó xui xẻo!
Hiện tại Thương Miêu không làm gì được các ngươi, không có chỗ dựa, không có người chống lưng... Sau khi Thiên Đế chết, ai cũng có thể bắt nạt nó, đều muốn giết nó, không chỗ nương tựa.."
Mọi người lại nhíu mày, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, kéo dài thời gian sao?
Phương Bình lại không để ý tới, tiếp tục nói: "Nhưng luôn có thời điểm thanh toán, bây giờ các ngươi sỉ nhục Thương Miêu như thế, không sợ có một ngày Thiên Đế hoặc những người khác trở về, tìm các ngươi tính sổ sao?
Thiên Đế sao?"
Còn nữa, Trảm Thần Đạo là của Thương Miêu, thì chính là của Thiên Đế, các ngươi đây là muốn cướp đồ của "Đủ rồi!" Lôi Đình Đế Tôn phẫn nộ quát: "Ngậm miệng! Ngươi muốn nói cho ai nghe? Nói cho Thiên Đế nghe?
Bớt mơ đi! Thiên Đế đã sớm chết rồi, nếu chưa chết, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đến gần nơi này sao? Ngu xuẩn!
Giao Trảm Thần Đao và Thánh Nhân Lệnh ra, nếu không chúng ta tự mình đến lấy.
Phương Bình lại nhìn về phía Thiên Cẩu, hình như không có thay đổi quá lớn.
Phương Bình vừa định thu hồi ánh mắt, chợt thầm giật mình.
Trước đó, hắn vẫn luôn nhìn miệng Thiên Cẩu, nhìn đầu Thiên Cẩu, nhìn thân thể Thiên Cẩu... còn chưa nhìn mắt Thiên Cẩu, đôi mắt Thiên Cẩu rất đáng sợ, nhìn một chút, mắt Phương Bình cũng có cảm giác nổ tung. Nhưng lúc này, thoáng nhìn qua, Phương Bình dường như thấy được gì đó.
Phương Bình cố nén đau đớn, lần nữa liếc qua.
Lần này, hắn chắc chắn, mình đã thật nhìn thấy gì đó.
Trong con ngươi khổng lồ đó, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất, Lôi Đình Đế Tôn!
Tròng mắt của nó thế mà đang phản ánh bóng dáng của Lôi Đình Đế Tôn.
Phương Bình lập tức nhắm mắt, che giấu nhãn cầu bị nổ tung.
Phương Bình giống như đang do dự, nhưng trong đầu lại nhanh chóng hét lên: "Mèo lớn, ra đây, Thiên Cẩu còn sống!"
"Thật sự còn sống, hình như muốn ăn ta, ngươi mau ra đây!"
Ma Đô.
Thương Miêu ngửa đầu nhìn trời, bên cạnh, Phương Viên lại tiếp tục chải lông cho nó.
Thương Miêu bỗng thở dài: "Người và yêu, không có kẻ nào tốt"
"Làm sao thế?" Phương Viên hiếu kì, mèo này còn có lúc đa sầu đa cảm sao?Thương Miêu bi thương nói: "Tên lừa đảo anh ngươi á, khi gặp nguy hiểm thì gọi bản miêu cứu mạng, khi không có nguy hiểm, thì tự mình tiêu dao.
Cái cây do bản miêu trồng cũng thế.
Bỏ chạy mấy ngàn năm, bình thường chưa từng nhớ đến bản miêu, hôm nay lại nhớ bản miêu da diết, bởi vì có người muốn ăn nó"
Thương Miêu rất bi thương. Những người này thật thực dụng.
Tên lừa đảo thì không nói, Miêu Thụ làm phiền mèo quá.
Bình thường chưa nó từng nhớ mình, hôm nay thì gọi mình không dứt, cứ nghĩ về mình không ngừng, có người muốn ăn nó, mau cứu mạng.
Thương Miêu thật muốn đâm chết nó cho rồi. Khi bản miêu đói bụng, nhớ ngươi, sao ngươi không đến đưa đồ ǎn?
Phương Viên cười, khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính: "Đúng, bọn họ đều là người xấu, chỉ có ta là khác họ. Mèo lớn, không bằng ngươi để cho ta thành Đại Đế đi, sau này ta giúp ngươi đánh người xấu"
Thương Miêu trừng mắt, không có một kẻ tốt.
Không thèm để ý Phương Viên, chó lớn còn sống thật sao?
Thương Miêu cũng có chút bất ngờ, thật hay giả?
Hồng Khôn giấu chó lớn trong nhà sao? Lá gan Hồng Khôn hơi bị lớn quá rồi đó, dám giấu chó lớn trong nhà, không cần nhà nữa à?
Lát sau, Thương Miêu xuất hiện trong đầu Phương Bình.
"Chó lớn còn sống thật sao?"
"Thật!" Phương Bình vội nói: "Ngươi có thể nhìn thấy không? Ngay ở bên cạnh ta.."
"Không nhìn thấy, đây là gọi thoại, cũng không phải gọi video!" Thương Miêu khi bỉ, hai ta chỉ gọi điện thoại, cũng không phải gọi video, bản miêu làm sao nhìn thấy.
Phương Bình cũng không nhiều lời, lập tức phác hoạ ra dáng vẻ Thiên Cẩu trong đầu.
Thương Miêu chăm chú nhìn một chút, móng vuốt vò đầu: "Có chút giống chó lớn đấy! Chó lớn thật sự chưa chết ư?"
"Ngươi hình như không vui lắm.." Phương Bình có linh cảm bất an.
Thương Miêu thản nhiên nói: "Không có nha, rất vui nha! Nhưng mà, năm đó, khi ra đi, chó lớn có nói, bản miêu lừa nó thật nhiều lần, làm hại nó thường xuyên bị người ta đánh, lần sau nó trở về, chắc chắn phải đánh bản miêu một trận... bây giờ, bản miêu đang nghĩ, có nên tìm một nơi tránh một chút hay không.."
Phương Bình rùng mình. Có ý gì?
Thiên Cẩu bị đổ oan đến phát điên, muốn đánh chết mèo này ư?
Mà mình vừa mới mượn danh Thương Miêu, kéo quan hệ... sẽ không bị tai bay vạ gió chứ?
"Yên tâm yên tâm!" Thương Miêu tùy tiện nói: "Không sao đâu, chó lớn cùng lắm chỉ cắn ngươi một cái, chưa chắc đã cắn chết. Nhưng... hình như ta không cảm ứng được chó lớn khôi phục, ngược lại, người xấu mà ngươi nói, ta vừa cảm giác hắn khôi phục rồi á... Hy vọng hắn không khôi phục ở chỗ ngươi, bằng không... ừm, ngươi sắp xui xẻo rồi"
1836 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận