Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2003: Tuyệt Học Của Trương Đào (3)

Phương Bình đùa với Tống Doanh Cát một chút rồi mau chóng vào phòng chiến pháp.
Tầng cao nhất của phòng chiến pháp, hai quyển sách thủy tinh lơ lửng giữa không trung.
Một quyển, kiếm khí ngút trời.
Một quyển, khí tức ôn hòa.
Không cần đoán, Phương Bình cũng biết quyển nào là của lão Trương.
Hắn khá tò mò về tuyệt học của lão Trương, chưa từng nghe tên tuyệt học của lão Trương, nhưng lại biết Phá Không Kiếm Quyết của Lý Chấn. Lão Lý học được cái này, chiến lực mạnh mẽ, độ phù hợp cực cao.
Trước đây, cho lão Lý học tuyệt học là ý của Lý Chấn, nếu ông chết trận, ít nhất có lão Lý đi đạo của ông. Nhưng mà sau này lão Lý đi vạn đạo hợp nhất, nên không có cơ hội này.
Trên sách thủy tinh không có chữ, đó là vì nhìn bằng mắt thường không thể nhìn thấy.
Phương Bình dùng lực lượng tinh thần quét qua, chữ viết trên hai quyển sách thủy tinh nhanh chóng hiện ra.
Phá Không Kiếm Quyết!
Tuyệt học của Lý Chấn, Phương Bình nhìn thoáng qua rồi không quan tâm nữa, lão Trương...
Phương Bình lập tức trợn tròn mắt.
Sách Giáo Dục Trương Đào!
"Cái quỷ gì thế?"
Phương Bình nghệt mặt. Đây... là tên tuyệt học sao?
Phương Bình đơ ra vài giây, Lý Hàn Tùng cũng nhịn cười đến đỏ mặt, thở hổn hển nén cười nói: "Cách đặt tên có vẻ hơi giống Vạn Sư Phương Bình Quyết của ngươi."
Phương Bình cười khổ nói: "Thôi đi, ta không trực tiếp như ổng! Đặt tên gì mà thẳng thừng thấy sợ, sợ không ai biết là Sách Giáo Dục Trương Đào không bằng, nếu ai học được tuyệt học của ổng... lúc ra chiêu còn phải hét lớn một tiếng "Sách Giáo Dục Trương Đào, ai mà chịu nổi?"
Nhìn nhóm người lão Lý mà xem, đánh ra chiêu nào cũng gào lên "Phá không", "Phá không".
Chẳng lẽ sau này mình học được tuyệt học của lão Trương, cũng phải hô lên "Sách Giáo Dục Trương Đào”, ngại miệng chết đi được?!
Không mặt mũi nào dám hô!
Hô tên tuyệt học là để gia tăng khí thế, khi đại chiến, võ giả dốc sức ứng phó, có lúc đánh nhau ngột ngạt lắm, không gào không hô ra một tiếng thì không thoải mái.
Nhưng Phương Bình cam đoan, dù mình học được tuyệt học này, hắn sẽ không dám hô tên.
Xem một lúc, Phương Bình hơi cau mày nói: "Hình như cũng không thích hợp với ta lắm, tuyệt học của lão Trương còn đỡ, cảm giác không quá bài xích ta, nhưng của Tư lệnh Lý, khí thế quá mạnh mẽ, không thích hợp, e là dù ta học được cũng uổng công."
Tuyệt học của Lý Chấn, sát khí ngút trời, vô cùng ác liệt. Tuyệt học như vậy, hình như không phù hợp với Phương Bình. Hơn nữa còn dùng kiếm... Phương Bình gần như chưa từng dùng kiếm.
"Chủ yếu vẫn là tham khảo." Lý Hàn Tùng lập tức nói: "Tuyệt học là phương thức sắp xếp năng lượng, để ngươi xem cường giả tuyệt đỉnh làm sao sắp xếp năng lượng của bọn họ. Nhưng phương thức sắp xếp năng lượng của tuyệt học, và bản nguyên của họ hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên nói, tuyệt học cũng là một dạng thể hiện của bản nguyên, hai vị Bộ trưởng đúng là rất coi trọng ngươi."
"Đó là chuyện đương nhiên!" Phương Bình bật cười lớn nói: "Chờ sau khi ta thành tuyệt đỉnh, ta sẽ kết nghĩa anh em với bọn họ, làm người một nhà đoàn kết một lòng!"
Lý Hàn Tùng trợn trắng mắt. Đừng cho là ngày đó ta không có mặt, ngươi muốn nhận lão Trương làm cha nuôi, bây giờ lại muốn kết nghĩa thành anh em, có phải đến mai đến mốt ngươi lại muốn làm cha nuôi làm ông nội của bọn họ luôn không?
Phương Bình tiếp tục cười nói: "Làm sao? Có ý kiến à? Ngươi suy nghĩ một chút, tuyệt đỉnh có thể sống mấy ngàn năm không chết, nên 20 tuổi và 100 tuổi có gì khác nhau đâu? Đều là người cùng thế hệ, đúng không?"
"Đã là người cùng thế hệ, vậy kết nghĩa anh em cũng không thành vấn đề."
Phương Bình nhếch miệng nở nụ cười, thu hai quyển tuyệt học vào trong ngực.
Mình phải nghiền ngẫm tốt hai quyển tuyệt học này. Nhưng chuyện này không vội, mình còn có chuyện khác, phải nhanh chóng giải quyết vài chuyện với Thương Miêu, giải quyết xong chuyện với Thương Miêu, mình sẽ từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Tiện thể xuống địa quật kết toán thu hoạch lần này luôn. Hiện điểm tài phú gần như đã hao hết, muốn tu luyện cũng không có bao nhiêu điểm tài phú.
Mặt khác, trước đó Thương Miêu đã giết chết Tùng Vương, mà mình không thể mở nhẫn chứa đồ của hắn ra được, Tùng Vương cũng chết rồi, nhưng hình như vẫn niêm phong nhẫn chứa đồ, điều này khiến Phương Bình rất bất đắc dĩ.
Nhóm người lão Trương đi quá nhanh, Phương Bình nghĩ, có lẽ cần cường giả tuyệt đỉnh mới có thể đánh tan phong cấm do lực lượng tinh thần Tùng Vương lưu lại. Đi tìm Thương Miêu thử xem, có lẽ Thương Miêu... không để vào mắt. Nếu nó để ý, lần trước cũng sẽ không để Phương Bình lấy đi.
"Nhẫn chứa đồ của một vị Chân Vương chắc chắn có khá nhiều đồ tốt. Đáng tiếc hiện tại còn chưa tính là của mình, nếu bên trong có vài quả duy nhất của yêu thực cấp cao thì tốt biết mấy."
Lần này, Phương Bình thật không cân nhắc chuyện của hắn.
Hiện tại, không ít cấp 9 vẫn còn đang hôn mê, vật chất bất diệt cũng không làm gì được.
Trịnh Đào, Khổng Lệnh Viên, Vương Khánh Hải, Nam Vân Nguyệt, kể cả Điền Mục cũng trọng thương sắp chết, Điền Mục còn đỡ, 4 người khác đều bị mang đi chữa thương, dù không cứu được bọn họ, chuẩn bị trước cho Điền Mục cũng được.
Tùng Vương là tuyệt đỉnh của Thiên Thực vương đình, có quả duy nhất của yêu thực cấp 9 cũng không có gì lạ.
Chân Vương Thiên Thực vương đình, nhóm người Tùng Vương cũng không phải là thực vật thành tinh, mà là nhân loại địa quật. Nhưng phong hào và họ của bọn họ gần như đều lấy từ tên thực vật. Chuyện này cũng không phải là trùng hợp, mà là mấy người bọn họ gần như đều có yêu thực phối hợp bầu bạn, từ khi họ còn nhỏ yếu đến tận khi bọn họ trở thành Chân Vương.
Ví dụ như trong vực Phong Vương có một cây Phong Yêu mạnh mẽ, mạnh hơn cả Phong Cửu Thành đỉnh cấp 9.
Yêu thực sống lâu, gần như đời đời truyền lại. Nghe đồn, cây Phong Yêu này của vực Phong Vương từng đi theo cha thậm chí tổ phụ của Phong Vương, sau này mới đi theo Phong Vương.
Cho nên Phong Vương mới có bảo vật là quả Phong do yêu thực này kết ra.
Tùng Vương, Phương Bình suy đoán, chắc là cũng có một cây Tùng Yêu đi theo.
Yêu thực khó thành Chân Vương, thường thường dừng lại ở cấp 9 mấy ngàn năm, thời gian dài như vậy, chưa chắc sẽ không hao phí thời gian cùng thực lực để kết ra loại quả duy nhất.
Giống như quả thần của Hoa Sắc Vi, đó là bảo vật để cường giả cấp 9 sống lại sau khi lực lượng tinh thần tịch diệt.
Trạng thái trước đây của thành chủ thành Sắc Vi giống như trạng thái hiện tại của nhóm người Vương Khánh Hải. Nếu có thể giúp thành chủ thành Sắc Vi sống sót, vậy thì có thể khiến bọn họ khôi phục.
Trước kia, Phương Bình không hiểu sự quý giá của những bảo vật này lắm, bây giờ mới biết, yêu thực cấp 9 kết ra quả duy nhất khó cỡ nào. Chúng nó phải trả giá bằng chuyện giảm thực lực, thậm chí còn mất đi một chút bản nguyên thuộc về mình để kết quả.
Hao hết tinh khí thần, tiêu hao lượng lớn tài nguyên, bao gồm lực lượng sinh mệnh, chỉ vì kết ra một quả duy nhất, cả đời một lần, một lần một quả!
Trái cây như vậy không phải yêu thực nào cũng sẽ kết quả. Hoặc là nói, gần như không thể gặp.
"Hoa Sắc Vi..." Lúc này Phương Bình có chút thất thần, một yêu thực có tình, thật khó tin.
"Không biết Tùng Vương có biết những thứ này hay không, nếu có thì tốt. Các Chân Vương này cũng biết quả duy nhất quý giá, chưa chắc sẽ không bức bách yêu thực cấp 9 kết quả..."
Có lẽ sẽ không tự nguyện, nhưng nếu uy hiếp tính mạng của bọn nó thì khó nói.
"Đi thôi, gọi lão Vương, lão Diêu, cùng đi thăm mèo lớn!"
Phương Bình không tiếp tục nghĩ những điều này nữa, gọi Đầu Sắt một tiếng, cười nói: "Lão Diêu lần này có lẽ còn có thể xin được chút cơ duyên đấy, Thương Miêu ở với Công Quyên Tử nhiều năm như vậy, lão Diêu là cường giả Nam phái phục sinh, ta thấy, lần này có lẽ hắn có thể lấy được chút lợi ích."
Lý Hàn Tùng mong đợi nói: "Ngươi cảm thấy Giới Vực chỗ nào là động thiên của Bắc phái? Ta cảm thấy Huyền Đức động thiên và Hư Lăng động thiên, nhưng sợ chưa chắc là địa bàn của Bắc phái. Có lẽ là Hư Lăng động thiên, ta thấy nơi đó có vẻ căm thù và bài xích lão Diêu, nhưng lần trước không thể đi vào. Còn nữa, Phương Bình, ngươi có cảm thấy bọn ta là chủ động thiên không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận