Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2784: Nên Dắt Chó

"Mèo lớn, làm sao bây giờ ?"
Thương Miêu cũng chịu, bản miêu làm sao biết làm sao bây giờ. Cảm giác... Họ muốn đánh chúng ta rồi!
"Bé mặt béo, lát nữa đánh nhau, bản miêu sẽ ăn ngươi, ngươi đừng sợ nha!"
"Hả?"
"Ăn ngươi á!" Thương Miêu nói như đúng rồi: "Nếu không thì sao mà bảo vệ ngươi được, chỉ có thể ăn ngươi thôi á"
Phương Viên đơ mặt mập, ngươi muốn ăn ta?
"Ăn như nào?"
"Nuốt nguyên người vào cái ực luôn á!"
Thương Miêu ăn đồ nướng, cũng không biết nó lấy yêu thú từ đâu làm ra, ăn say sưa ngon lành.
Phương Viên phiền muộn, thấp giọng nói: "Mèo lớn, anh hai ta sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không biết nha." Thương Miêu lắc đầu, lần này cảm giác rất nguy hiểm.
Không biết tên lừa đảo có cách nào giải quyết hay không. Người muốn giết hắn, đã sắp không kiên nhẫn được nữa rồi.
Nếu thật sự không được, bản miêu chỉ có thể chạy, chó lớn đi Thiên Phần rồi, Tam Giới này không có nơi nào an toàn, nó cũng chỉ có thể chạy đi Thiên Phần.
"Mèo lớn, ngươi cũng không thể cứu anh hai ta sao?" Phương Viên có chút lo lắng, cô cảm thấy Thương Miêu rất lợi hại.
Thương Miêu thầm nói: "Cứu không được nha, bản miêu không biết đánh nhau, chỉ có thể gọi người! Nhưng hiện tại không gọi được người, đã chạy hết, ta có thể làm gì chứ?"
Đánh nhau không phải là sở trường của nó. Về phần gọi người, trước đây còn có người, bây giờ làm gì còn ai?
Đánh chiêng gọi người không còn tác dụng nữa!
Huống hồ, nó đã ném Thông Thiên La vào Thiên Phần giả rồi, nó dùng để chặn ống nước trong nhà tắm của Linh Hoàng, bây giờ muốn gọi người cũng không được.
Tên lừa đảo có thể vượt qua cửa ải này hay không thì hắn phải tự cầu phúc rồi.
Thương Miêu lắc đầu than thở: "Tên lừa đảo mà bị đánh chết, sau này sẽ không còn tiệc linh đình như hôm nọ nữa"
"Sẽ không có chuyện đó đâu!" Phương Viên cắn răng nói: "Anh hai nhất định có thể đánh chết bọn họ!" Thương Miêu cũng không nói nhiều, nó dùng móng vuốt sờ cái bụng tròn vo của mình, lên tiếng: "Đi thôi, đi núi Quát Thương, nếu không đi nữa, có người thật sự sẽ đánh chúng ta đó!"
Thương Miêu đứng thẳng người lên, lắc lư cả người, bước đi về phía bên kia.
Phương Viên vội vàng đuổi kịp. Bọn họ không phi hành, chỉ là bước đi như đi dạo.
Trong hư không phía sau, lại có người lên tiếng.
"Có phải Thương Miêu muốn đi núi Quát Thương?"
"Núi Quát Thương đã bị hủy, Công Quyên Tử đã rời khỏi núi Quát Sơn. Phương Bình sẽ bế quan ở đó sao? Ta nghi ngờ con mèo này cố ý dụ chúng ta qua bên kia!"
"Có lẽ vậy, cứ hành động theo kế hoạch, Thiên Mộc có bất thường gì không?"
"Thiên Mộc vẫn tuần tra khắp nơi ở Nhân Gian. Ma Đô đã sắp xếp người tuần tra, nhưng hành tung của Phương Bình vẫn là một dấu chấm hỏi, hắn thần thần bí bí, không ai biết rốt cuộc hắn ở đâu"
"Mưa gió nổi lên rồi!" Trên đỉnh núi Vương Ốc, Vũ Vi Thánh Nhân nỉ non một tiếng, hai tay chắp sau lưng, liếc nhìn phương xa, có cảm giác cô quạnh không nói thành lời.
Phía sau, Linh Tiêu nhẹ giọng nói: "Sư thúc tổ, đại chiến ngoại vực lại nổi lên, Phương Bình lúc trước đe dọa các nơi, Thiên Đế xuất hiện, Nhân Gian đã tiến vào thời kỳ hòa hoãn, hiện tại lại bắt đầu phân tranh... Địa quật không có gan lớn như vậy, ai đứng sau khuấy động lần biến động này?"
Vũ Vi lành lạnh nói: "Thời buổi rối ren, ai có thể đe dọa ai chứ? Đến thực lực như chúng ta, dù là Thiên Vương thì có thể làm sao? Vốn là khởi tử hoàn sinh, vì cơ hội, vì tương lai, ai cũng sẽ không nương tay" Linh Tiêu trầm mặc, một lát sau lại nói: "Nguyệt Vô Hoa của đảo Vấn Tiên đã tiến vào ngoại vực, tiến vào vực Nam Lục, giương cung mà không bắn, không biết phải làm gì, ta thấy cô ấy có lẽ đã chứng đạo Chân Thần.
Long Hiên của Long Đảo cũng tiến vào vực Nam Lục, khí thế cũng không như trước, cũng có thể đã đột phá thành Chân Thần.
Còn có Lạc Vũ của núi Vô Nhai, e là cũng đã thành Chân Thần, lúc này đang dừng chân ở hải vực gần vực Nam Bát.
Lực Vô Kỳ trước đó từng xuất hiện tại vực Nam Thất, nhưng đã nhanh chóng rời đi.
Phía đảo Dược Thần hiện tại còn chưa có động tĩnh gì. Thất Diệu Ma Di Thiên và Hạo Đình Tiêu Độ Thiên, tạm thời cũng không có động tĩnh.."
Linh Tiêu báo cáo cụ thể tình hình mấy ngày qua.
Vũ Vi Thánh Nhân không quá để ý, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi đã Nhân Vương đương đại, cũng coi là có quen biết, ngươi cảm thấy Nhân Vương đời này có thể hoàn thành đại sự hay không?"
"Hắn.." Linh Tiêu hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Người này... Rất khó nói! Hắn rất bá đạo, hung hăng, càn rỡ, tự đại..
Linh Tiêu liệt kê một tràng khuyết điểm, nhưng cuối cùng lại chuyển hướng, khẽ thở dài: "Nhưng người này, càng đánh càng mạnh, Nhân tộc cũng càng ngày càng mạnh! Lúc ta biết hắn, hắn chỉ mới cấp tám.
Thực ra cũng không lâu lắm, mới chưa đầy hai tháng mà thôi.
Lần đó, hắn thống lĩnh cấp chín Nhân tộc tiến vào Chư Thần Mộ Địa. Trận chiến đó, hắn tiêu diệt hơn 1000 cấp chín, bẫy chết nhiều vị Chân Thần Sau đó lại tiêu diệt ba động thiên lớn, hủy diệt Thần Giáo...
Thật ra những thứ này đều chỉ vừa xảy ra trong hai tháng này!"
Linh Tiêu lắc đầu: "Ta không nhìn thấu người này, hắn khó dự đoán hơn cả Võ Vương! Lúc Võ Vương còn ở Tam Giới, sư tổ thực ra đã từng xuống núi quan sát một lần..."
"Hả?" Vũ Vi hứng thú, cười nói: "Nguyệt Linh đánh giá Võ Vương thế nào?"
Bà ta cũng từng nghe Linh Tiêu kể về vài chuyện trước đó. Nhưng trước đó đều nói Nguyệt Linh vẫn luôn bế quan không ra ngoài.
Linh Tiêu cười nói: "Sư tổ nói, Võ Vương rất mạnh, rất có thiên phú, cũng là người tài giỏi tuyệt thế của thời đại này! Nhưng tuy Võ Vương mạnh thật, tuy có phong thái vô địch, Võ Vương cũng có điểm yếu...
"Điểm yếu?"
"Vâng" Linh Tiêu suy nghĩ một chút nói: "Điểm yếu của Võ Vương rất rõ ràng, hắn rất ưu ái Nhân tộc!"
Vũ Vi im lặng một hồi, trầm ngâm nói: "Ý của Nguyệt Linh là.."
"Võ Vương thực ra bị nhân loại kiềm chế!" Linh Tiêu nghiêm túc đáp: "Đến cấp bậc của Võ Vương, trận chiến ở Chư Thần Mộ Địa, hắn có lực chiến cấp Thánh Nhân, khi dung đạo, thực lực gần như tiếp cận cấp Thiên Vương! Nhưng những năm qua, Võ Vương vẫn luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, dằn vặt, khuất nhục...
"Người thân, bạn bè của hắn tử trận địa quật, hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn, không dám xông vào địa quật một bước!"
"Lúc còn trẻ, hắn có rất nhiều bạn tốt, Võ Vương xuất thân bình dân, nặng nghĩa nặng tình! Lúc còn trẻ, bạn bè bị bắt nạt, Võ Vương đều sẽ trả thù lại, chưa bao giờ nhịn nhục! Song, từ khi nghĩa phụ hắn là Bộ trưởng Bộ Giáo Dục tiền nhiệm tử trận tại địa quật, Võ Vương đã thay đổi.
Hắn ngày càng gánh vác nhiều thứ, càng ngày càng ít dám ra tay, thực ra, hắn bị Nhân tộc trói buộc!"
Vũ Vi nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, Linh Tiêu trầm giọng nói: "Nhưng Phương Bình thì khác! Hắn cũng là Nhân Vương, là một vị Nhân Vương sau Võ Vương! Song, Phương Bình... Hắn... Chưa chắc sẽ bị nhân loại trói buộc!"
"Cái gì?" Vũ Vi có chút bất ngờ, có ý gì?
Linh Tiêu nhẹ giọng nói: "Nếu là Võ Vương, chúng ta có lẽ có thể lấy Nhân tộc bức bách hắn! Nhưng Phương Bình... Hắn không như vậy, trong suy nghĩ của hắn, Nhân tộc kỳ thực không phải là ưu tiên hàng đầu, thậm chí còn chẳng lọt vào top ba ưu tiên của hắn!
Nhân tộc bị diệt, hắn vẫn là Phương Bình!
Nếu hiện tại, có người diệt Nhân tộc, Võ Vương sẽ liều mạng... Phương Bình, sẽ ẩn núp!"
Linh Tiêu nghiêm túc đánh giá: "Hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện để chịu chết khi biết mình sẽ phải chết! Võ Vương là anh hùng, Phương Bình.
Linh Tiêu dừng lại một chốc, mãi mới nói: "Ta cảm thấy, Phương Bình xem như là kiêu hùng! Hắn không được xem là anh hùng, dù bây giờ nhìn thì có vẻ là vậy, nhưng trên thực tế, hắn không phải! Anh hùng có điểm yếu, anh hùng cũng sẽ chết, còn kiêu hùng... Ta cảm thấy hắn rất khó chết!"
"Kiêu hùng?" Vũ Vi cười nhạt nói: "Đây là đánh giá của ngươi về hắn?" Linh Tiêu gật đầu nói: "Phải! Người này khó đối phó hơn Võ Vương! Thời tuổi trẻ, Võ Vương có lẽ cũng giống như hắn hiện tại. Nhưng sau khi thành Nhân Vương, Võ Vương đã bị hạn chế rồi!"
Một người xem Nhân tộc là ưu tiên hàng đầu. Một người đặt bản thân lên hàng đầu.
Đây chính là đáp án của Linh Tiêu!
Võ Vương là anh hùng, anh hùng thường sống không lâu.
Ngày Nhân tộc bị diệt, chính là ngày Võ Vương tử trận, sẽ không có gì bất ngờ xảy ra cả.
Nhưng Phương Bình thì khác... Nếu Nhân tộc bị diệt, có lẽ hắn sẽ lang thang Tam Giới.1811 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận