Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1002. Có chuyện gì từ từ nói



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiếm Ngũ quát to một tiếng: “Xuất phát!”Lão ta dẫn đầu lên phi kiếm đuổi tiếp, đám người theo sát phía sau.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cuối cùng cũng tới được điểm đến, lối vào Tuyệt Phách Liệt uyên.“Nơi này chính là Tuyệt Phách Liệt uyên?”Kế Ngôn hiếu kì đánh giá một phen.“Đi thôi, tranh thủ thời gian vào trong.”Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn: “Muốn đi?”“Hỏi qua chúng ta chưa?”Hai đạo lưu quang rơi xuống, Kiếm Ngũ của Kiếm gia và Thôi Chương Minh của Thôi gia đồng thời xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh mắng Kế Ngôn: “Nhìn xem, cũng tại huynh mà bị bọn chuột này đuổi kịp rồi.”Ánh mắt của Kiếm Ngũ và Thôi Chương Minh lạnh lẽo, sát cơ khóa chặt hai người.Tiếp đến, đám người phía sau cũng đuổi theo sau.Lữ Thiếu Khanh nói thầm: “Càng ngày càng nhiều chuột.”Loan Hi nghe vậy, thân thể tức giận đến phát run.Ta nói các ngươi là chuột, các ngươi cũng dám nói chúng ta là chuột?Các ngươi xứng sao?Loan Hi phẫn nộ đứng ra chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính, ngươi có dám đánh với ta một trận không?”“Không dám!”Lữ Thiếu Khanh trực tiếp từ chối, âm thanh dõng dạc truyền đi thật xa.Đàm Linh đi theo sau đoàn quân nghe thấy âm thanh này đầu tiên là sững sờ, sau đó trong đầu xuất hiện gương mặt gợi đòn của Lữ Thiếu Khanh theo bản năng.Lửa giận trong lòng nàng ta trong nháy mắt bốc cháy.Tên đáng ghét khốn kiếp đáng chết.Đàm Linh xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi.“Nhị trưởng lão vẫn ổn chứ? Hộc mấy ngụm máu?”Nụ cười rất đê tiện, lửa giận trong lòng Đàm Linh biến mất.Sau khi nàng ta biết nguyên nhân thực sự mà Lữ Thiếu Khanh đưa Tốn Ma thạch cho sư phụ thì trong lòng nàng ta cũng không có hận ý đối với Lữ Thiếu Khanh.Giờ nhắc tới trước mặt nhiều người như vậy, Đàm Linh cũng có thể lĩnh hội ý nghĩa bên trong.Đây là hoàn toàn kéo tội danh ám sát Nhị trưởng lão Thánh địa lên người, cắt đứt triệt để với nàng ta.Ánh mắt Đàm Linh phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.Ngược lại Thời Liêu lý trí tỉnh táo hơn hẳn, lớn tiếng trách cứ: “Trương Chính, ngươi đại nghịch bất đạo, dám ám sát nhị trưởng lão.”“Chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”Tiểu tử này hiểu chuyện, thông minh hơn cô nương kia nhiều.Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng, hắn chỉ vào Đàm Linh nói: “Hiểu lầm thôi mà, ta chỉ muốn nổ chết cô nương này.”“Móa nó, ai bảo nàng ta thiếu ta hai mươi vạn viên linh thạch không trả cho ta, nổ không chết nàng ta coi như nàng ta may mắn.”Biết trước khi Lữ Thiếu Khanh còn không quên giúp mình thoát khỏi phiền phức, tẩy thoát hiềm nghi, nàng ta một lần nữa nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng sinh mấy phần cảm kích.Nhưng, Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra lời này, chút cảm kích trong lòng Đàm Linh trong nháy mắt bị lửa giận thôn phệ.Nộ khí xông tới khiến nàng ta như một con cọp cái gào lên với Lữ Thiếu Khanh: “Tên khốn đáng chết, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.”Lữ Thiếu Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai, xem thường: “Chuyện khác tạm thời không nói tới, ngươi trả ta hai mươi vạn viên linh thạch đi. Cô nương vô lại, ngươi còn không thủ tín bằng Thôi gia, đúng không, cô nương Thôi gia?”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm với Thôi Thanh, một lần nữa phát thẻ người tốt: “Thôi gia các ngươi đúng là người tốt, Thôi gia đều là người tốt.”Giữ chữ tín, có chơi có chịu, trả ba ngàn vạn viên Loan Hi, đây không phải người tốt, là cái gì?Đáng lẽ Thánh địa nên lập Thôi gia làm điển hình đạo đức, hiệu triệu tất cả mọi người trên Hàn Tinh học hỏi Thôi gia.Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người Thôi gia đều rơi lên người Thôi Thanh.Ánh mắt trách cứ của tộc nhân khiến Thôi Thanh như mọc gai sau lưng.Thôi Thanh phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể nhào tới cắn chết tên ghê tởm này.Ta đã bị mắng hơn tháng nay rồi, song thân và tổ tông đã sớm không giữ được, tất cả đều nhờ ngươi ban tặng.Thôi Thanh phẫn nộ kêu, sát ý thật sự ngập tràn: “Khốn kiếp, tên khốn kiếp đáng chết ngươi!”Thôi Thanh mặc dù rất muốn học theo Loan Hi kêu gào muốn đại chiến một trận với Lữ Thiếu Khanh.Nhưng bất đắc dĩ là, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của Lữ Thiếu Khanh chứ không phải dáng vẻ trọng thương mệt mỏi như khi đại chiến với Thúc tổ thì nàng ta liền biết Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng.Lấy lời đơn đấu làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được.Bên này Loan Hi vẫn không biết chết sống, tiếp tục gọi rầm rĩ: “Trương Chính, ngươi là đồ hèn nhát sao?”“Đến đánh với ta một trận.”Loan Hi chỉ mặt gọi tên, kêu to muốn đánh với Lữ Thiếu Khanh một trận chứ không hề đề cập muốn đánh với Kế Ngôn bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.“Không.” Lữ Thiếu Khanh vẫn từ chối, khinh thường nhìn Loan Hi: “Bại tướng dưới tay sư huynh ta mà cũng dám kêu gào? Người thua trong tay sư huynh ta không có tư cách đánh với ta.”Vết sẹo bị người ta vạch ra trần trụi, đau đớn đến mức khiến gương mặt Loan Hi vặn vẹo, sát ý trong lòng khiến hai mắt hắn ta đỏ bừng.Loan Tinh Duyệt mở miệng, lên tiếng giúp cháu trai mình: “Trương Chính, ngươi sợ sao? Chẳng lẽ nhân tộc đều là loại trộm cướp nhát gan như ngươi?”Lữ Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ phách lối, chỉ vào Loan Hi nói: “Hắn quá yếu, ta sợ ra tay sẽ đánh chết hắn.”“Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, chém chém giết giết làm gì? Có gì không thể từ từ nói sao?”Từ từ nói cái rắm.Trong lòng mọi người chung quanh không hẹn mà cùng mắng to.Ai từ từ nói chuyện với ngươi chứ?Có người lớn tiếng kêu: “Ngươi là nhân tộc, Thánh tộc chúng ta và nhân tộc ngươi không đội trời chung.”“Không sai, không đội trời chung.” Hết chương 1002.

Bạn cần đăng nhập để bình luận