Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 323 - Đáng đời, ai bảo huynh xông lên làm anh hùng hả?



Chương 323: Đáng đời, ai bảo huynh xông lên làm anh hùng hả?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgu Sưởng và Tiêu Sấm cũng đuổi kịp, ba người không ngừng tấn công con quái vật kia.Đặc biệt Thiều Thừa, ông như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, tuy thực lực của ông yếu nhất trong ba người, lại bị thương, nhưng những đòn tấn công của ông lại là mãnh liệt nhất.Ông liều mạng tấn công quái vật, như muốn đồng quy vu tận với con quái vật đó.Quái vật liên tục bị thương, thực lực giảm xuống, đối mặt với những đòn tấn công của ba người, lúc đầu, quái vật còn có thể miễn cưỡng cản lại. Nhưng sau mấy lần chịu thiệt, quái vật bị thương nặng hơn.Quái vật không chịu nổi, không nói hai lời, tức khắc xoay người bỏ chạy.Nó không ngừng rống to.Vô số quái vật nhào lên trong tiếng hô của nó, liên tục tấn công ba người Ngu Sưởng, chặn đường truy kích của họ.Cuối cùng, ba người Ngu Sưởng đành phải trơ mắt nhìn con quái vật kia trốn vào trong khe hở dưới sự yểm hộ của đám lâu la.Sau khi Thiều Thừa mang Kế Ngôn về, Lữ Thiếu Khanh xông lên mắng Kế Ngôn." Đáng đời, ai bảo huynh xông lên làm anh hùng hả?""Bây giờ đã biết đau chưa?""Con quái vật đó không đập chết huynh là do huynh ăn may thôi đó."Sắc mặt Kế Ngôn tái nhợt, hắn ta đã không đứng lên được, xương cốt trên người bị nghiền nát gần hết.Có điều, trên mặt hắn ta là lộ nét tự hào, hắn ta đả thương quái vật Nguyên Anh tầng chín, như vậy là đủ để ngạo thị quần hùng."Cười?"Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn còn nở nụ cười, giận đến sắp ngất đi: "Huynh còn cười nữa? Huynh có tin ta bóp chết tên khốn nạn huynh ngay bây giờ hay không?"Sau đó nói với Thiều Thừa: "Sư phụ, không cần cứu, đào cái hố chôn luôn đi."Sau đó, không biết hắn moi một cái xẻng ra từ đâu, quơ: "Ta có thể đào ngay.""Con cút sang một bên cho ta..."Kết quả như vậy, cũng nằm ngoài dự kiến của Kha Hồng.Kha Hồng không ngờ Kế Ngôn không màng nguy cơ vẫn lạc, liều mạng với quái vật, cuối cùng làm quái vật bị thương nặng.Ông cụ cũng không ngờ đòn tấn công của Kế Ngôn lại mạnh mẽ như vậy, Nguyên Anh sơ kỳ, tầng một, mà có thể làm quái vật Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín bị thương.Lực sát thương của hắn ta đã vượt qua tất cả mọi người ở đây.Cho dù là Kha Hồng, lúc cùng cảnh giới, ông cụ cũng không có lực sát thương đáng sợ như Kế Ngôn.Bất kể thế nào, làm con quái vật đó bị thương nặng, thế cục rất có lợi cho bọn họ.Bây giờ, chỉ cần đi vào tu bổ đại trận, là xem như công việc của Lữ Thiếu Khanh đã hoàn thành rồi.Vừa nãy, Kha Hồng còn định hỏi Lữ Thiếu Khanh khi nào thì vào đại trận tiếp.Ông cụ mới vừa quay đầu, đã thấy Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nhìn chòng chọc vào khe hở trên trời."Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại: "Tổ sư, ta cảm thấy bây giờ có thể vào trong đó tu bổ đại trận rồi."Con quái vật cực mạnh kia bị trọng thương, mấy con quái vật khác cũng rút về đại trận.Đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, không nghi ngờ gì, đây chính là là thời cơ tốt nhất.Hắn không muốn tiếp tục chờ đợi bên ngoài nữa, để tránh đến lúc đó lại xuất hiện những vấn đề khác.Kha Hồng không từ chối, Thiều Thừa lại dẫn Lữ Thiếu Khanh vào đại trận.Sau khi vào đại trận, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu đại trận tu bổ.Kha Hồng thấy Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc làm việc trong, không nhịn được tán thưởng một câu."Tuy ngày thườn gLữ tiểu tử hay chọc người ta giận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc làm việc thì cũng coi như tận lực."Kha Hồng lại nhìn Kế Ngôn còn đang chữa thương kế bên.Trên mặt Kha Hồng lộ nét vui mừng, nói với Ngu Sưởng: "Hai tên tiểu tử này là hi vọng của môn phái mấy trăm năm tới, phải bảo vệ bọn họ cho tốt."Kế Ngôn kiếm đạo vô song, sức chiến đấu kinh người, chẳng khác nào Chiến thần.Lữ Thiếu Khanh cũng có được kiếm đạo không tầm thường, đầu óc thông minh, đáng quý nhất là tinh thông trận pháp, là một người có nhiều tài năng.Làm tổ sư, Kha Hồng là trưởng bối lớn nhất của Lăng Tiêu Phái.Ông cụ thấy sau một ngàn năm mà môn phái, vẫn có đệ tử xuất sắc như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng.Ngu Sưởng nhân cơ hội kể khổ với Kha Hồng."Tổ sư, người không biết thằng nhóc Thiếu Khanh này hay chọc giận người ta thế nào.""Suốt mười năm nay, ta cảm thấy thọ nguyên của ta bị hắn chọc giận đến ngắn đi một nửa rồi."Chắc chắn Lữ Thiếu Khanh là phần tử phiền toái nhất trong Lăng Tiêu Phái.Làm những như bọn họ giận sôi lên, thọ nguyên giảm đi.Lòng Tiêu Sấm cũng dâng trào, liên tục gật đầu, bày tỏ mình vô cùng đồng ý."Đúng vậy, tên tiểu tử này cứng đầu cứng cổ, da mặt còn dày hơn tường thành, bình thường ngay cả Thiều sư đệ cũng khó mà trị được hắn.""Tổ sư, người có rảnh thì đánh hắn nhiều một chút, bằng không đợi hắn trưởng thành, không ai trị được hắn nữa đâu."Tiêu Sấm rất là buồn bực, có Thiều Thừa ở đây, những người làm sư huynh như bọn họ không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Bởi vì có Thiều Thừa ở đây, bọn họ có muốn đánh Lữ Thiếu Khanh cũng không được.Bây giờ thì hay rồi, một vị tổ tông xuất hiện.Thiều Thừa cũng không cản được.Bởi vì chuyện của Tiêu Y, Tiêu Sấm chỉ ước Kha Hồng đánh Lữ Thiếu Khanh nhiều một chút.Tuy không thể tự tay đánh Lữ Thiếu Khanh, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy hắn bị đánh thì cũng đã nghiền lắm rồi.Bối phận không đủ, chỉ có thể nhìn thôi, bối phận đủ rồi, thì có thể đích thân động thủ.Kha Hồng nhớ tới tình cảnh mình chung đụng với Lữ Thiếu Khanh mấy ngày nay, ông cụ rất là tán thành lời của Ngu Sưởng và Tiêu Sấm.Ông cụ sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử như vậy.Da mặt dày, không biết thẹn là gì.Được lí thì không nhượng bộ, vô lý cũng nói thành có lý.Một khi dính vào hắn thì chắc chắn sẽ rất đau đầu.Kha Hồng rất tò mò về lai lịch của Lữ Thiếu Khanh, hỏi Ngu Sưởng: "Các ngươi thu hắn vào môn phái bằng cách nào vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận