Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1961

Chương 1961Chương 1961
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh nói thầm, sau đó vươn tay ra, vầy tay với tia chớp màu đen trên khe hở. Tia chớp màu đen như được triệu hoán, cấp tốc vọt về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Xoetl"
Chúng rơi trên tay Lữ Thiếu Khanh như tiểu tỉnh linh nhảy múa vài lần, cuối cùng tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Đã mất đi tia chớp màu đen, khe nứt to lớn rốt cuộc cũng không còn sức duy trì, chậm rãi khép kín. Nhìn khe hở chậm rãi khép kín, Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra, lầm bẩm: “Sau khi ra ngoài lập tức mở cửa về nhà.”
“Mấy chuyện nát ở đây, ai thích người đó đến.”
Sau mấy hơi thở qua đi, khe hở còn thừa lại tầm hai ba mét, Lữ Thiếu Khanh xoay người sang chỗ khác, dự định rời khỏi nơi này.
Nhưng mài
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cảm giác được cảnh sắc chung quanh biến đổi. Một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy bóng đen, nhảy lên cao ba trượng: “Móa, tế thần?” Xuất hiện trước mặt rõ ràng có dáng vẻ Tế thần, khí tức tản mát ra cũng không khác Tế thần là mấy.
Tế thần ngẩng đầu lên, con mắt đỏ ngâầu tràn ngập sát khí, cười lạnh, phát ra tiếng cười làm cho người linh hồn run rẩy làm cho linh hồn người ta run rấy
Tám chân nhện cùng đưa ra, hung hăng đâm tới Lữ Thiếu Khanh.
“Xoạt xoạt, xoạt xoạt!”
Chân nhện sắc bén xuyên thủng không gian, tràn ngập ra khí cơ kinh khủng khiến sắc mặt Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn thay đổi.
Không nói hai lời, cấp tốc lui lại.
Nhưng mà vừa lui lại, dưới chân Lữ Thiếu Khanh khẽ động, hắn té mạnh xuống, cảnh vật chung quanh nhanh chóng biến hóa.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới kịp phản ứng lại, hắn trúng huyễn thuật.
Hắn sợ hãi.
Mình cũng sẽ trúng chiêu? Tên sử dụng huyễn thuật kia rốt cuộc đáng sợ chừng nào? Nhìn hắc ám chung quanh càng ngày càng nhiều, Lữ Thiếu Khanh kêu to hỏng bét, không nói hai lời muốn lao ra ngoài.
Nhưng mà, khe hở đã sớm đóng lại rồi.
Nhìn miệng khe hở đã khép kín hoàn toàn biến mất, Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt. Thế mà hắn lại rơi vào trong khe.
Thế này là thế nào?
Cũng đóng cửa đánh chó sao?
Lữ Thiếu Khanh nhìn bốn phía chung quanh vài vòng. Nơi này như vực sâu không đáy, đưa tay không thấy được năm ngón, sương mù màu đen phun trào chung quanh. Dù hắn thân là tu sĩ Luyện Hư kỳ đôi mắt cũng không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Lữ Thiếu Khanh thận trọng tản thần thức ra, chậm rãi khuếch tán về bốn phía. Chung quanh một mảnh hư vô, không có bất kỳ thứ gì tồn tại, ngoại trừ sương mù màu đen phun trào.
Tuy nhiên theo thần thức không ngừng kéo dài, cảm nhận trong thần thức, Lữ Thiếu Khanh thấy được một vách đá.
Nơi này không phải thật sự là vực sâu đấy chứ?
Xương Thần có thể đang ở dưới không? Có phải chỗ này của ta là trong đại trận, cũng bị trấn áp theo không?
Lữ Thiếu Khanh không kìm được lầm bầm trong lòng, trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán.
Hắn chậm rãi đi đến chỗ vách đá, trên vách đá không có gì, chỉ có vài viên đá lồi ra một cách kỳ quái.
Hơn nữa hắn muốn mở rộng thăm dò hai bên nhưng cũng không kiểm tra được bất kỳ thứ qì.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dị, chỉ có thể dùng thần thức tiếp tục thăm dò xuống dưới. Mãi cho tới khi kéo dài mấy vạn cây số, thần thức của Lữ Thiếu Khanh đã chạm phải điểm cuối.
Ở dưới đáy, một cửa hang màu đen nhánh xuất hiện trong thần trí của hắn.
Lữ Thiếu Khanh đi tới dưới đáy, nhìn thông đạo trước mắt trong lòng một lần nữa lầm bầm.
Đồng thời sau khi đi tới dưới đáy, Lữ Thiếu Khanh phát hiện, sương mù màu đen xuất hiện từ trong vách núi cheo leo sau đó hội tụ vào một chỗ. “Thông đến hang ổ Xương Thần sao?”
Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, lấy Xuyên Giới bàn ra, gõ gõ: “Có thể mở cửa rời khỏi nơi này không?”
Nếu như có thể, Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời lập tức rời khỏi nơi này.
Bà nội nó, mặc dù rất tò mò cuối thông đạo là cái gì. Nhưng hắn không phải Tiêu Y, sẽ không mạo hiểm ởi truy đến cùng.
An toàn hàng đầu, lòng hiếu kỳ đi chết đi.
Giới nhảy ra, sau khi cẩn thận cảm thụ một phen vẻ mặt đau khổ lắc đầu: “Không được, nơi này không gian quá kiên cố, ta không cách nào phá ra được.”
“Ăn hàng, ăn nhiều như vậy, cần ngươi làm gì?”
Giới bị mắng vọt về Xuyên Giới bàn, cái rắm cũng không dám thả thêm.
Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, hắn thử một cái, đúng là như lời Giới nói.
Nơi này không gian kiên cố vô cùng, cho dù là hắn cũng không thể phá vỡ.
“Hỏng bét rồi.” Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, đi vào trong thông đạo.
Sau khi tiến vào thông đạo, chung quanh không còn là bóng tối thuần túy nữa, trên vách tường thông đạo có thêm một tia sáng rất yếu ớt. Tia sáng màu vỏ quýt hơi xuất hiện trên vách tường tựa như đom đóm.
Lữ Thiếu Khanh đã kiểm tra những ánh sáng này, nhưng nó lại ở phía dưới vách đá. Để không gây ra chuyện hắn cũng không truy đến cùng. Thông đạo rất dài, trên đường đi không có bất kỳ âm thanh gì, cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Lữ Thiếu Khanh cứ như vậy bước từng bước đi vào trong đường hầm, hai bên thông đạo thì càng ngày càng sáng. Cũng không biết đi được bao lâu, chung quanh thông đạo biến thành màu trắng, tản mát ra ánh sáng lóng lánh. Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh thấy được lối ra trước mặt. Cửa ra vào trắng xóa, thấy không rõ lắm thế giới bên ngoài, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác an tâm và hi vọng.
“Đến cuối cùng sao?”
Lữ Thiếu Khanh âm thầm nhíu mày, trong lòng rất bất an.
Hoàn cảnh chung quanh nhìn không giống như có tồn tại gì nguy hiểm.
Nhưng mà càng như vậy, hắn lại càng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận