Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1686

Chương 1686Chương 1686
"Soạt!" một tiếng, như âm thanh bọt khí vỡ tan vang lên, trên bầu trời như lóe lên bóng dáng nữ nhân, Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm biến mất, lúc này Lữ Thiếu Khanh đã bị lôi đình mãnh liệt bao phủ.
"Móal"
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể hô to một tiếng rồi biến mất trong lôi đình.
Tiếng thiểm điện lộp bộp, còn cả tiếng kêu đau đớn thỉnh thoảng vang lên của Lữ Thiếu Khanh quanh quẩn trong thiên địa.
Dường như Lữ Thiếu Khanh đặt mình trong biển lôi kim sắc, xung quanh đều là lôi đình kim sắc.
Từng đạo lôi đình kim sắc không ngừng đánh trên người hắn, như rắn độc căn từng miếng một trên người hắn, khiến hắn cảm thấy cơ thể mình như sắp bị hòa tan vậy.
Hắn thử xuất ra pháp khí, muốn ngăn cản một chút, nhưng lôi đình kim sắc bá đạo vô song. Pháp khí vừa lấy ra đã vỡ nát, cuối cùng chôn vùi trong sấm sét.
Lữ Thiếu Khanh cuối cùng cũng từ bỏ, hắn cắn chặt răng, cố thủ linh đài, để cho mình duy trì tỉnh táo, những cái khác đành nghe mệnh trời vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy hình như đã qua một thế kỷ, đau đớn cùng tê liệt khiến ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.
Bỗng nhiên, trước mắt lóe lên quang mang, lôi đình chung quanh Lữ Thiếu Khanh biến mất, giống như thiên kiếp đã biến mất. Lữ Thiếu Khanh vừa mở mắt nhìn, phát hiện mình xuất hiện trên Thiên Ngự Phong, hắn đang năm trên võng.
Sư phụ Thiều Thừa đang ở bên cạnh trừng mắt quát hẳn: "Tên tiểu tử khốn kiếp ngươi, bảo ngươi tu luyện vậy mà ngươi ở đây ngủ nướng à?"
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, nhìn qua Thiều Thừa: "Sư phụ, người trở về rồi?"
"Cái gì mà ta trở về, có phải ngươi ngủ mơ không?" Thiều Thừa tiếp tục trừng mắt Lữ Thiếu Khanh, măng: "Mau đi tu luyện đi, nếu không Đại sư huynh ngươi tới chắc chăn sẽ mắng chết ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Thiều Thừa, trên mặt lộ ra tia nhớ nhung, nói với Thiều Thừa: "Hơn hai mươi năm người không về rồi, hà tất phải vậy." "Con với Đại sư huynh cũng đâu chê người thực lực yếu, dù sao cốt truyện của người cũng theo lối bình thường mà."
"Người mau về đi, trở về chủ trì công đạo cho con, ngày nào con cũng bị chưởng môn bắt nạt cả."
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi đang nói mê sảng gì vậy?" Đầu tiên Thiều Thừa nghi hoặc nhưng sau đó trở nên càng thêm tức giận, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi còn không dậy, đừng trách ta không khách khí."
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười lên, hắn bước đến trước mặt Thiều Thừa lắc đầu nói: "Ngươi biết ngươi có bao nhiêu sơ hở không?”
Thiều Thừa nhíu mày: "Tiểu tử khốn kiếp, ngươi nói cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt Thiều Thừa nói: "Hiện hình đi, ngươi đóng vai ai cũng được, duy chỉ có sư phụ †a không được."
Sau khi nói xong, ánh mắt trở nên hung hăng, muốn ra tay với Thiều Thừa nhưng cuối cùng hắn vẫn để tay xuống.
Hắn một lần nữa cười lên:'Mặc dù biết ngươi là giả, nhưng ta vẫn không thể làm được chuyện ra tay với sư phụ, tới đi!"
Hắn ngược lại chủ động buông lỏng trái tim của mình, để tâm ma tìm thấy cơ hội.
Bên tai vang lên tiếng cuồng tiếu, Thiều Thừa trước mặt biến mất, tâm ma thuận lợi xâm lấn trái tim hắn.
Nhưng mài!
Sau một khắc, tâm ma liền phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ thê lương:"Không, không thể nào!" Sau đó, liền hoàn toàn biến mất, nói đúng ra, là bị Lữ Thiếu Khanh thôn phệ khiến tâm cảnh của hắn hắn lại viên mãn thêm mấy phần, tiến thêm một bước.
"Cấp bậc gì chứ!" Lữ Thiếu Khanh khinh thường cùng chán ghét: "Tâm ma nho nhỏ cũng dám đóng vai sư phụ ta?"
Tâm ma đối với người khác mà nói, còn hữu dụng, nhưng đối Lữ Thiếu Khanh mà nói, không có tác dụng gì.
Sau khi tiêu diệt tâm ma, trời đất khôi phục bình tĩnh.
Trên bầu trời, kiếp vân chậm rãi tán đi, thiên địa cộng minh, âm thanh đại đạo vang lên như đang chúc mừng Lữ Thiếu Khanh độ kiếp thành công, tiến vào Luyện Hư kỳ.
Quang mang vẩy xuống trên người Lữ Thiếu Khanh, năng lượng mắt thường khó thấy rót vào trong cơ thể hắn, thương thế bên trong cơ thể không ngừng khôi phục chuyển biến tốt đẹp.
Linh lực chung quanh gào thét lao đến, bị hắn hấp thu, uy áp cường đại khuếch tán.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng trên mặt đất, không ngừng hấp thu năng lượng chung quanh củng cố cảnh giới hiện tại.
Trên bầu trời mặt trời rơi xuống, ánh trăng treo lên, đẩu chuyển tỉnh di, rất nhanh thời gian một ngày một đêm trôi qua, Lữ Thiếu Khanh mở mắt ra, trên mặt lộ ra biểu cảm lạnh nhạt.
Từ giờ trở đi, hắn là một vị tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Đặt khắp Thập Tam Châu, cũng là một tồn tại cao kều.
Trong Thập Tam Châu lâu lắm rồi chưa nghe tới tin tức liên quan đến tu sĩ Luyện Hư kỳ.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, cười hắc hắc: "Ha ha, từ hôm nay trở đi, ta không cho phép có ai nói chuyện lớn tiếng với ta"
Hảẳn là Luyện Hư kỳ coi như đã đứng trên đỉnh của Thập Tam Châu rồi.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh cũng có chút phiền muộn: "Bầu trời này mà sập xuống, ta cũng là những kẻ bị nện đầu tiên."
Hản lập tức nghĩ lại: "Trời sập, ta ngồi xổm xuống, chẳng phải nện không tới sai?"
"Muốn được vô sự, bớt lo chuyện người, hắc hắc."
Nghĩ đến đây, Lữ Thiếu Khanh cười càng them vui vẻ.
Tuy nhiên khi Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nụ cười của hắn ngưng kết, thốt ra: "Em gái ngươi!"
Trên bầu trời, còn có kiếp vân nhàn nhạt, kiếp vân vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hồi ức tồi tệ lập tức hiện lên, rõ ràng như hôm qua.
"Không phải sẽ lại giống như trước đó, mọc ra một Tế thần đấy chứ?"
Sau khi nói xong mới phát hiện không ổn, lập tức vả miệng mình một cái: "Ta nhổ vào! Đồng ngôn vô ky, gió lớn thổi đi!"
Sau đó chắp tay trước ngực, bái bầu trời: "Đại ca, xong việc rồi, ngươi về nhà đi, trời sắp tối rồi."
"Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm đấy!"
Kiếp vân động đậy, trong ánh mắt căng thẳng của Lữ Thiếu Khanh không ngừng xảy ra biến hóa, sau đó biến thành hai chữ lớn.
Nghỉ dưỡng!
Lữ Thiếu Khanh trợn mắt hốc mồm, gây rối gì đấy?
Chẳng lẽ thiên đạo thật sự có ý thức à?
Lữ Thiếu Khanh đã hiểu ra vì sao mình bị đánh thảm đến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận