Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1934

Chương 1934Chương 1934
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, trên bầu trời hơi nước trắng mịt mờ xuất hiện một màn hình.
Trong rừng rậm sinh cơ dào dạt, vô số yêu thú nhàn nhã sinh hoạt.
Bỗng nhiên, thiên địa trở thành một mảnh lờ mờ, một khe hở màu đen vô cùng to lớn xuất hiện, vô số quái vật từ trong khe hở bước ra.
Yêu giới rơi vào rung chuyển. Đối mặt với quái vật màu đen vô cùng vô tận, từng mảng thổ địa lớn của Yêu giới lún xuống, vô số yêu thú chết thảm.
Tuy nhiên các vị cao thủ tồn tại Hợp Thể kỳ ở Yêu giới dẫn đầu ổn định thế cục, cuối cùng bắt đầu phản công. Ngày vào lúc mọi chuyện đều rất thuận lợi đột nhiên xuất hiện một cái bóng vô cùng to lớn màu đen, đỉnh thiên lập địa giống như cả thế giới đều bị nó giãm dưới chân.
Bóng đen xuất hiện, khí tức đáng sợ cuốn đến khiến toàn bộ Yêu giới đầu rơi vào rung chuyển, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhóm tu sĩ Hợp Thể kỳ Yêu giới trong nháy mắt thổ huyết bay ngược.
Khí tức cường đại khiến mấy người Lữ Thiếu Khanh đang xem cũng cảm nhận được áp lực vô cùng nặng nà.
Giống như đang vượt qua thời không, trực tiếp đối mặt nó vậy.
Khí tức kinh khủng cuốn tới, đám Tiêu Y cảnh giới Hóa Thần hai chân run lên, giống chuột đối mặt với mèo, không sinh ra bất kỳ lòng phản kháng gì.
Nếu như trực tiếp đối mặt nó, đám người tin không cần ra tay, chỉ riêng cỗ uy áp kia cũng có thể làm cho người ta hôi phi yên diệt.
Khí tức đáng sợ như vậy không cần phải nói, trong lòng mọi người đầu hiện lên một đáp án.
Đại Thừa kỳ!
Chỉ có Đại Thừa kỳ mới có uy lực đáng sợ như vậy.
Quái vật màu đen Đại Thừa kỳ xuất hiện khiến Yêu giới một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng vào thời khắc Yêu giới rơi vào tuyệt vọng, một bóng người từ xa xôi bên trong biển sâu phóng lên tận trời. Một con giao long cưỡng ép độ kiếp, miễn cưỡng bước vào Đại Thừa kỳ, ngăn trở quái vật màu đen Đại Thừa kỳ.
Cuối cùng cũng không thể địch lại, không thể không tự bạo khiến quái vật Đại Thừa kỳ trọng thương.
Đám người còn lại của Yêu giới liên hợp lại, lại một lần nữa đánh cho quái vật Đại Thừa kỳ bị thương trọng thương, một nữ tử áo trắng tự nguyện kết hợp cùng pháp khí của mình, hóa thành khí linh, trấn áp quái vật.
Tu sĩ Hợp Thể kỳ còn sót lại tiến vào khe hở màu đen, không có người nào có thể quay lại.
Cuối cùng khe hở màu đen chậm rãi đóng lại, Yêu giới dần dần khôi phục lại bình tính.
Lúc này, màn hình biến mất, Tiêu Y xem đến mê mẩn không kìm được ngạc nhiên: “Hết rồi?”
Giọng của nữ nhân vang lên, quanh quần bên tai mọi người: “Khi đó ta rơi vào giấc ngủ say, rất nhiều chuyện đằng sau ta không biết.” Sau đó, nàng ta lại nói: “Về sau một viên thiên thạch từ trên trời giáng xuống, vừa lúc rơi xuống bên cạnh Trấn Yêu tháp mới khiến ta bừng tỉnh.” “Vô số Vực Ngoại Thiên Ma xuất hiện, vì ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma tai họa Yêu giới, ta không thể không điều động đại trận đưa chúng nó vây ở chỗ này.”
“Sau khi ta phát hiện sự đặc biệt của chúng liền lợi dụng đại trận tạo thành một nơi tương đối an toàn, cũng chính là Thận cốc trong miệng các ngươi, để bọn chúng phụng dưỡng lại Yêu giới.”
“Nhưng mà, một bước này của ta đã tạo thành hậu quả không thể vẫn hồi.”
Bạch Thước tháp linh Trấn Yêu tháp trong giọng nói để lộ ra một cỗ hối hận: “Đại trận biến động khiến Xương Thần bị trấn áp thức tỉnh.”
“Nó bắt đầu ăn mòn đại trận, ăn mòn Trấn Yêu Tháp.” “Hơn ngàn năm thời gian trôi qua, nó đã chiếm còn hơn một nửa, hơn nữa mấy năm nay tốc độ xâm chiếm của nó càng lúc càng nhanh, chưa tới một trăm năm nữa Trấn Yêu tháp sẽ bị nó ăn mòn hoàn toàn, khống chế.”
“Đến lúc đó, ta sẽ hôi phi yên diệt, nó cũng có thể thoát khốn mà ra.”
“Quái vật tên Xương Thần?” Lữ Thiếu Khanh hỏi.
Bạch Thước gật đầu: “Không sai, nó tự xưng Xương Thần.” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức sầu mi khổ kiểm.
Em gái nó, cả đám đều tự xưng thần, lẽ nào thật sự có quan hệ với nhau à?
Một Tế Thần, giờ lại mọc ra một Xương Thần?
Nghĩ thôi đã thấy muốn đột quy.
Lữ Thiếu Khanh không kìm được thở dài: “Ai!”
Ngày tháng, trôi qua thật khó.
Những quái vật màu đen này sao khắp nơi đều có vậy? Tiêu Y không kìm được hỏi: “Tiền bối, người có cách nào đối phó nó không?”
Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút, ngu xuẩn không hiểu chuyện, hỏi lung tung cái gì vậy?
“Tiền bối tự có chủ trương, nhân vật nhỏ như muội lo lắng cái gì?”
“Chuyện ở đây không liên quan gì đến muội, cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Tồn tại Đại Thừa kỳ, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa. Lữ Thiếu Khanh cười nói với Bạch Thước: “Tiền bối, thực lực chúng ta yếu ớt, không ở nơi này thêm phiền toái cho người nữa.”
“Ta mang theo sư phụ và chim ngốc rời đi.”
Nếu như có thể, Lữ Thiếu Khanh hận không thể lập tức mở cửa truyền tống, có thể chạy bao nhanh thì chạy bấy nhanh. Nhưng mài
Bạch Thước mỉm cười, tựa như tiên tử: “Hiện tại, các ngươi dù ai cũng không cách nào rời khỏi nơi này.”
Lữ Thiếu Khanh mắt trợn tròn, khó có thể tin nhìn qua Bạch Thước: “Tiền bối, người nói thật chứ?”
“Không sai, từ lúc các ngươi bắt đầu bước vào nơi này, các ngươi đã bị vây ở chỗ này.” Lữ Thiếu Khanh kêu lên: “Tiần bối, không thể đùa như vậy được, chuyện giữa đại lão các người liên quan gì đến mấy tiểu lâu la chúng ta?” “Chúng ta chẳng những không giúp được gì, còn gây thêm phiền phức cho người, người làm như vậy, chẳng có ý nghĩa gì.”
Bạch Thước nhìn thoáng qua Thiều Thừa, chỉ vào hắc ám xa xa, nơi đó vô số đôi mắt đỏ ngầu lít nha lít nhít: “Sư phụ ngươi từng nói, có lẽ ngươi có cách giải quyết bọn chúng.”
Lữ Thiếu Khanh thổ huyết, hóa ra là sư phụ bán đứng mình.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dị, ngửa mặt lên trời thở dài: “Sư phụ, từ bao giờ con thành kẻ đáng tin cậy trong suy nghĩ của người rồi?”
“Con vẫn luôn là nhị đồ đệ không hiểu chuyện không nghe lời, khiến người nhọc lòng mà, người quên con là nổi sỉ nhục của môn phái rồi sao?”
Doanh Thất Thất và Ma Nhiên bên cạnh đầu ngạc nhiên. Nói gì vậy?
Chỉ thấy tự khen mình, chưa thấy ai tự chê mình như vậy. Hai người ánh mắt hồ nghỉ nhìn tiểu Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận