Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1047. Bê đá đập chân mình



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐối mặt với hỏa cầu to lớn, Kiếm Ngũ không dám khinh thường.Trạng thái của lão ta bây giờ thật sự không tốt, một kiếm kia của Kế Ngôn cũng không phải dễ chịu gì.Một thân thực lực của lão ta không còn lại được ba phần, lão ta cũng không dám cứng rắn chống chọi chiêu này.Kiếm Ngũ vội vàng bỏ vào trong miệng một viên linh đan, linh lực trong cơ thể nhanh chóng gia tăng.Kiếm Ngũ hét lớn một tiếng, điều động linh lực trong cơ thể, lại một lần nữa xuất kiếm.Một đạo kiếm quang bùng lên, kiếm quang hơn trăm trượng phóng lên tận trời.Nhưng mà có người tỉ mỉ phát hiện kiếm quang này so với trước, thanh thế đã giảm đi rất nhiều, thậm chí quang mang liên quan cũng ảm đạm đi vài phần.Bởi vậy có thể nhận ra trạng thái của Kiếm Ngũ đã tệ đến chừng nào.Đối mặt với hỏa cầu cực lớn, Kiếm Ngũ cũng đánh ra toàn lực.Mặc dù không thể phát huy ra thực lực đỉnh phong nhưng kiếm quang hơn trăm trượng cũng lăng lệ dũng mãnh.Nó gào thét lao tới, kiếm ý bộc phát ra không ngừng cắt hư không, những nơi nó đi qua bắt đầy xuất hiện từ khe hở nhỏ, vô cùng kinh người.“Ầm ầm!”Một tiếng vang thật lớn, đây là âm thanh của một cú nổ, nó dọa cho không ít người giật nảy mình.Khói đặc to lớn trong nháy mắt bao phủ phương viên hơn mười dặm, thổi lên từng trận cuồng phong, điên cuồng thổi quét.Nhưng không ít người trên mặt lộ ra tia nguy hoặc.Có vẻ có cảm giác sấm to nhưng mưa nhỏ.Mặc dù tiếng nổ rất lớn, khí thế rất kinh người, nhưng sóng xung kích không cuồng bạo như trong tưởng tượng, cũng chưa từng xuất hiện bạo tạc và xung kích năng lượng.Có vẻ giống như chỉ bắn một viên pháo hoa lớn.Trong đó lợi hại nhất vẫn là kiếm ý không ngừng tràn ngập bộc phát kia của Kiếm Ngũ.Chẳng lẽ nhân tộc kia sớm đã mang dáng vẻ miệng cọp gan thỏ?Hắn tạo ra quả hỏa cầu lớn như vậy chỉ dùng để dọa người?Duy chỉ có Kiếm Lan biết chuyện gì xảy ra.Nàng ta từng đánh với Tiêu Y nên biết sự hèn hạ của chiêu này.Nàng ta từng nếm qua đâu khổ liền lớn tiếng kêu lên: “Trưởng lão cẩn thận hắn đánh lén!”Nhưng mà tiếng kêu này của Kiếm Lan hơi muộn một chút.Giọng nói tức giận của Kiếm Ngũ từ trong bụi mù truyền đến: “Nhân loại ti tiện muốn đánh lén?”“Không có cửa đâu! Ta đã sớm dự liệu ngươi sẽ làm như vậy.”Trong giọng nói tức giận truyền ra sự tự tin tràn đầy khiến trong lòng Kiếm Lan nhẹ nhàng thở phào.”Kiếm Nhất hừ lạnh một tiếng: “Trưởng lão chém giết cả một đời, kinh nghiệm phong phú, chút thủ đoạn nhỏ ấy không đối phó được ông ấy đâu.”Vừa mới nói xong, trong giọng nói của Kiếm Ngũ truyền đến sự hoảng hốt.“Mẫn Hồn Thứ?!”Tiếng kêu to này khiến Kiếm Nhất và đám người Kiếm gia biến sắc.Sắc mặt của đám người Thôi gia cũng biến đổi.Đấy là pháp khí sở trường của Thôi Chương Minh.Nó đã bị Lữ Thiếu Khanh cướp đi, giờ còn bị hắn dùng tới?Âm thanh thanh thúy của sắt thép va chạm vang lên, trong giọng nói tức giận của Kiếm Ngũ mang theo vài phần vui sướng: “Ta từng nói rồi, ngươi muốn đánh lén, còn non lắm.”Linh thức, thần thức của đám đông cũng lao vào trong bụi mù, cũng xem được hai người chiến đấu.Trong bụi mù, Kiếm Ngũ như mãnh hổ toàn thân kéo căng, sắc mặt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, giống như trong bụi mù có thứ gì đó rất đáng sợ.Ở chung quanh, bụi mù cuồn cuộn, dựa vào mắt thường không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.Bỗng nhiên, bụi mù lăn lộn, một bóng màu xám bắn ra từ trong bụi mù, tựa như như thiểm điện đánh úp về phía Kiếm Ngũ.Linh thức, thần thức đám người chạm vào cái bóng màu xám lập tức cảm thấy đau nhói từng cơn.Mẫn Hồn Thứ!Pháp khí ngũ phẩm của Thôi Chương Minh.“Ngây thơ!”Kiếm Ngũ hét lớn một tiếng.Trường kiếm trong tay vung vẩy, kiếm khí từng đợt, hóa thành từng tấm bình chướng trước mặt lão ta.“Ầm!”Lại là một âm thanh to lớn của sắt thép va chạm, Mẫn Hồn Thứ bị cản lại, run rẩy giữa không trung sau đó lại bỏ chạy trong bụi mù.Mặc dù Mẫn Hồn Thứ rất đáng sợ, nhưng trong mắt của mọi người thấy, tốc độ của nó cũng không nhanh. Đặc biệt là đám người Thôi gia, bọn hắn cảm thấy Mẫn Hồn Thứ bây giờ giống như món đồ chơi trẻ con, chưa phát huy được loại uy lực của Thôi Chương Minh lúc đó.Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Đáng chết, ngươi chờ đó cho ta.”“Mới đến tay, vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn, dùng vẫn chưa quen lắm.”“Ngươi đừng nhúc nhích, để ta đâm lại ngươi lần nữa.”Giọng của Lữ Thiếu Khanh khiến không ít người thoải mái.Thì ra là thế.Kiếm Ngũ cũng hiểu ra, vẻ mặt nghiêm túc của lão ta hòa hoãn không ít.Sau một khắc, Mẫn Hồn Thứ xuất hiện lần nữa, lần này vẫn không công mà lui như trước.Sau khi va chạm nó lung lay chậm rãi, tốc độ trở nên càng chậm hơn.Mắt trần có thể thấy.Kiếm Ngũ nhìn Mẫn Hồn Thứ một lần nữa biến mất trong bụi mù, trong đầu thầm lóe lên một ý niệm.Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền như một ngọn lửa thiêu đốt, không cách nào dập tắc được.Kiếm Ngũ không nói hai lời liền nhào tới, trường kiếm vung ra phong kín đường lui của Mẫn Hồn Thứ.Sau đó thần thức của lão ta tràn ra giống như nước thủy triều mãnh liệt cuốn tới.Mẫn Hồn Thứ như nhận ra nguy hiểm, tốc độ đột ngột tăng.Nhưng mà đường lui đã bị Kiếm Ngũ khóa kín, Mẫn Hồn Thứ bị thần thức của Kiếm Ngũ bao phủ.Giọng nói hoảng hốt của Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Móa, lão già, không biết xấu hổ, buông ra cho ta!”Một đạo hàn quang đánh tới.Đối mặt công kích của Lữ Thiếu Khanh, Kiếm Ngũ nhẹ nhõm ngăn cản, mục tiêu chủ yếu của lão ta đặt trên Mẫn Hồn Thứ.Đây là một món pháp khí ngũ phẩm, hơn nữa còn là pháp khí đối phó thần thức, vô cùng hiếm có ở Thánh tộc.Cho dù là Kiếm Ngũ, lão ta cũng động tâm không thôi.Giờ nó rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh nhưng nhìn bộ dạng hình như vẫn chưa hoàn toàn khống chế.Đây chính là cơ hội. Hết chương 1047.

Bạn cần đăng nhập để bình luận