Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1328: Nhà ai không có Hóa Thần?

Chương 1328: Nhà ai không có Hóa Thần?Chương 1328: Nhà ai không có Hóa Thần?
Tương Quỳ bị sét đánh, nhất định là quẻ hạ hạ, ngẫm lại cũng phát hoảng.
Nếu có thể biết là cái gì, hắn còn có thể phòng bị một chút.
Mẹ
Nói
Sắc mặt Tương Quỳ lại trở nên khó coi.
Ông ta cũng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh một cách bất thiện.
Vì hai sư huynh đệ các ngươi mà ta bị sét đánh, giờ còn đang bị thương đấy!
Còn nữa!
"Ta không phải thuật sĩ giang hồi" Tương Quỳ phẫn hận nhắc nhở. Dù có thể bói được nhân duyên của ngươi, nhưng bằng cái thái độ này của ngươi, ta cũng sẽ không giúp.
"Cũng thế thôi, khác gì nhau chứ?"
Khác lớn đấy!
Tương Quỳ càng hận hơn. Ông ta chỉ hận mình không thể đánh người.
"Nhị sư huynhl"
Lúc này, Tiêu Y dẫn theo ba con linh sủng từ đằng xa xông lại.
Hai má nàng đỏ bừng, tươi tỉnh cười hì hì, không giấu được đắc ý.
Nhìn Tiêu Y, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh có vẻ cổ quái, hắn nhạy cảm cảm giác được Tiêu Y có gì đó không bình thường.
Hẳn quan sát nàng một lúc rồi hỏi: "Muội nhặt được linh thạch trong đó à?”
Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ. "Hi hi" Tiêu Y vẫn người ngốc nghếch.
Lữ Thiếu Khanh gõ đầu nàng, hung ác dọa: "Còn muốn trêu ta à?"
Tiêu Y lè lưỡi thấp giọng nói: "Nhị sư huynh, lát nữa sẽ nói."
"Ừ!" Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng lại. Chắc chắn là nhặt được linh thạch.
Tiền tài không thể để lộ cho người ta biết. Hiểu mà!
Hản không hỏi nữa mà nói với Tiêu Y: "Linh thạch, ta muốn một nửa."
Đồng thời, phía xa xa Kế Ngôn đã bình ổn được thơi thở, đứng dậy.
Tương Quỳ cũng lập tức đứng dậy.
Bên dưới Kế Ngôn chính là thành Huyền Thổ, mới vừa rồi bị ảnh hưởng bởi thiên kiếp, không biết hiện tại thế nào rồi.
Lữ Thiếu Khanh cũng đi theo đến thành Huyền Thổ, thấy tòa thành lúc này bèn thấp giọng nói: "Ta chúc ông một năm mười mục tiêu nhỏ."
Xung quanh thành Huyền Thổ đã sụp đổ, trận pháp bố trí trên đó đã bị lôi kiếp phá hư hơn nửa.
Lộ ra phần lớn hình ảnh thật.
Đúng như Lữ Thiếu Khanh đã nói, thành Huyền Thổ đã được mở ra rồi.
Nhưng phần bị mở ra kia trống không, chỉ có vài vết tích phòng ốc, không có thứ gì khác.
Không có vết tích của con người hay động vật hoạt động.
Nhìn ra càng giống một nơi bị vứt bỏ hơn.
Tương Quỳ vô cùng lo lắng, chỉ sợ đồ được bảo vệ trong thành Huyền Thổ bị thiên kiếp phá hư. Nhưng trận pháp trong trung tâm thành vẫn còn miễn cưỡng vận hành được, hơi lấp lóe sáng lên, nhưng cũng chỉ như nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể tắt, mất tác dụng.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn một chút rồi nói với Tương Quỳ: "Ông xem đi, bảo ông mở ra ông không chịu, giờ bị sét đánh rồi?"
"Không cho phép ngươi nói hy vọng của nhân tộc bị sét đánh!"
Ui cha cha, sao cái miệng ta lại linh thế này.
Được khai quang khi nào ấy nhỉ?
Có vẻ hơi thiếu khoa học.
Ôi, nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn chúc ta một năm mười mục tiêu nho nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh khiến cho Tương Quỳ hoảng sợ vô cùng.
Ông ta lại nổi giận, gầm lên: "Ngươi có ngậm miệng được hay không?"
Ông ta chán tên tiểu tử này lắm rồi.
Thật sự muốn xé cái miệng kia ra.
"Lớn tiếng như thế, muốn dọa chết người à?" Lữ Thiếu Khanh thẳng lưng nói với Tương Quỳ: "Đừng tưởng ta sợ ngươi!"
"Hóa Thần thì làm sao? Nhà ai mà không có Hóa Thần?"
Kế Ngôn chậm rãi đáp xuống bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn lạnh nhạt, bình tĩnh, hiện rõ khí chất cao thủ.
Hắn ta đáp xuống, mọi người trong tổ chức Thí Thần đều kính sợ nhìn Kế Ngôn.
Hóa Thần mới tinh, Hóa Thần trẻ tuổi, Hóa Thần đặc biệt.
Không có ai dám liều lĩnh bất kính với một vị Hóa Thần.
Nói lớn tiếng hay nhỏ tiếng đều là căn cứ theo thực lực mà định ra.
Ai có thực lực lớn, người đó có thể nói lớn tiếng.
Thực lực càng lớn, địa vị càng tôn sùng.
Thực lực yếu, địa vị cũng thấp, nói gì cũng phải cẩn thận một chút.
Đắc tội với một vị Hóa Thần, bị người ta đánh chết cũng chỉ bị nói là đáng đời, sẽ không ai vì vậy mà khiển trách Hóa Thần.
Mặc dù Kế Ngôn rất trẻ, nhưng hắn †a là Hóa Thần, dù là nhị trưởng lão, tam trưởng lão của tổ chức Thí Thần trước mặt Kế Ngôn cũng phải nói chuyện khách khí.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế ngôn bên cạnh, tràn ngập chờ mong mà hỏi: "Hóa Thần ư?"
"Hóa Thần!"
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục xác nhận: "Không phải hàng rởm chứ?"
Kế Ngôn liếc hắn một cái, lười trả lời vấn đề nhảm nhí này.
Lữ Thiếu Khanh cười, đưa tay xoa xoa hắn ta: "Để cho ta sờ sờ Hóa Thần mới toanh cái nào, xin tí may mắn."
Kế Ngôn tạt một cái quất bay Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y nhìn thấy quen mắt lắm, đây không phải động tác Nhị sư huynh vẫn quất mình sao? Giống y hệt luôn.
Lữ Thiếu Khanh bị tát bay, không những không tức giận mà càng thêm vui vẻ: "Không hổ là Hóa Thần, thật là nóng tính mà, ôn hòa một chút được không?”
Vui vẻ trong chốc lát, sau đó hắn lại thổn thức không thôi: "Hóa Thần đó, khó khăn biết bao, cùng nhau đi cả quãng đường này, quá khó."
"Bây giờ cuối cùng đã trời sáng sau mưa, mây tan mưa tạnh thấy trời xanh."
Mọi người thấy Lữ Thiếu Khanh thổn thức mà cũng bị ảnh hưởng.
Chắc hẳn suốt quãng đường này bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện nên mới thương cảm đến thế sao?
Xem ra hắn cũng rất vui vì sư huynh mình đột phá được Hóa Thần, từ đó mà cảm khái.
Xem ra gia hỏa này cũng còn có chút lương tâm.
Khi mọi người còn đang cảm khái, Lữ Thiếu Khanh lại cười đắc ý: "Hà hà, sau này xem ai dám đem Hóa Thần ra dọa ta?"
Lý nãi nãi, Hóa Thần không tâm thường sao?
Mỗi lần đánh nhau giết người đều phải hỏi trong nhà ngươi có Hóa Thần không?
Giờ thì không sợ nữa.
Không phải chỉ là Hóa Thần thôi sao?
Hắn thuận tay võ vỗ Kế Ngôn: "Sau này gặp phải Hóa Thần cứ giao cho huynh, ta phụ trách giết loạn cấp thấp."
"Sau này đi bắt nạt người ta không cần lóng ngóng tay chân nữa rồi."
"Ôi, trước kia muốn bắt nạt người ta còn phải hỏi xem nội tình nhà người ta thế nào, nghĩ cũng ấm ức, suốt quãng đường này khó khăn biết bao." Chương 1329: Sau này để xem ai dám đem Hóa Thần ra dọa ta?
Mẹ nói
Mọi người xem như nghe rõ rồi.
Cảm khái vất vả cái cọng lông.
Đây là vui mừng vì có Hóa Thần liền có thể đi bắt nạt người khác mà không cần kiêng ky gì nữa.
Cái gọi là 'không dễ dàng" kia, là vì trước đó không có chỗ dựa Hóa Thần không dám bắt nạt người khác.
Mẹ nó.
Lúc nấy mình bị lừa tình.
Hiểu ra được, mọi người đều thâm măng trong bụng.
Mẹ nó, thế mà tin tưởng gia hỏa này, đúng là mù mắt rồi. Bỗng nhiên Cảnh Ngộ Đạo lên tiếng: "Kế công tử, ta nhớ lúc trước hình như ngươi chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ tâng bảy, sao đột nhiên đã đột phá Hóa Thần rồi?"
"Hẳn là bên dưới có bảo địa phải không?"
Hơi thở Cảnh Ngộ Đạo trở nên hơi nặng nề, sắc mặt tràn ngập khát vọng.
Lão kẹt ở Nguyên Anh hậu kỳ quá lâu, nằm mơ cũng mong được đột phá.
Tiêu Y bên cạnh cũng gấp gáp và cảnh giác, bước lại gân Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Đám người nghe vậy cũng nhìn sang Kế Ngôn đầy khát vọng và tò mò.
Nếu có thể.
Có thể khiến người ta thăng cấp trong thời gian ngăn, chắc chắn người ta sẽ đánh nhau đến vỡ đầu. Ngay cả Tương Quỳ cũng chú ý nhìn sang, nếu có một bảo địa như thế, thực lực của tổ chức Thí Thần có thể tăng lên cực lớn.
Lữ Thiếu Khanh lập tức nói: "Không được nói. Không nói cho bọn họ."
"Cẩn thận có người có ý đồ xấu."
Tương Quỳ muốn đánh người. Ngươi nhìn ta chằm chằm thế là có ý gì?
Ta giống hạng người như thế sao?
Có người không vui.
"Làm sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn giấu diếm độc chiếm à?"
"Đúng đấy, thân là nhân tộc, có bảo địa như vậy hẳn là nên chia sẻ để tất cả cùng dùng, cùng tăng thực lực, đối phó với quái vật."
"Ta cảm thấy chỗ đó mới là bí mật thật sự của thế giới Huyền Thổ." "Nói đi, đừng có giấu diếm nữa.
Những người khác của tổ chức Thí Thần đều nhao nhao kêu la, giọng nói đã có vài phần bất thiện.
Không một ai không động lòng với một nơi có thể giúp thực lực tăng nhanh như thế.
"Làm sao?" Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không sợ: "Không nói thì làm sao? Chẳng lẽ muốn đánh nhau với bọn ta à?"
"Muốn đánh nhau thật hả?"
"Cứ tới đi, lão đầu, ngươi có thể dẫn đầu, để cho Hóa Thần trẻ trung, tức sư huynh ta đây, đánh một trận với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh rất phách lối, dáng vẻ cuồng vọng như muốn đối địch với tất cả mọi người.
Thái độ của Lữ Thiếu Khanh khiến mọi người tức giận, cả Tương Quỳ cũng bực bội.
Tiểu tử này thật ngông cuồng.
Cứ như hắn là Hóa Thần vậy.
Tương Quỳ hừ lạnh: "Tiểu tử, nói đi, không thể làm trái ý quần chúng được."
"Không thể làm trái ý quần chúng?" Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: "Tới đi, không phục cứ việc ra tay."
"Lý nãi nãi, tưởng chúng ta dễ bắt nạt phải không?"
"Thật sự nghĩ chúng ta không biết giận à? Sư huynh ta là Hóa Thần đấy, ngươi có muốn đánh một trận không?"
Tương Quỳ bị sét đánh, thực lực thương tổn, không còn tới nửa phần mười.
Mặc dù Kế Ngôn là Hóa Thần mới đột phá, nhưng yêu nghiệt như hẳn ta, khiêu chiến vượt cấp là chuyện bình thường.
Không nói tới đánh bại được Tương Quy, ít nhất sẽ không dễ dàng thua.
Sắc mặt Tương Quỳ lập tức âm trâm.
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh nằm ngoài dự liệu của ông ta. Quá cứng rắn.
Một vị Hóa Thân mới đột phá mà khiến cho hắn cuồng vọng vậy sao?
Đồng thời, Tương Quỳ càng nghĩ nhiều hơn.
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh như thế, có phải càng nổi bật hơn sự trân quý của nơi kia không?
Có lẽ thật sự là một bảo tàng.
Có thể để cho tất cả mọi người dùng, thậm chí bao gồm cả ông ta?
Nghĩ tới đây, trái tim Tương Quỳ nhảy thót một cái. Ngay khi ánh mắt Tương Quỳ thay đổi, Tương Tư Tiên bỗng nhiên nói.
"Gia gia, tình thế hiện tại cực kỳ nghiêm trọng, mọi người nên đoàn kết lại"
Tương Quỳ khẽ giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Không ngờ lại quên đi chuyện này.
Hiện tại quái vật đang xâm lấn, tổ chức Thí Thần nguy cơ sớm tối, có thể gạt chuyện khác sang một bên.
Không ngờ mình còn không tỉnh táo băng tôn nữ.
Ông ta hừ một tiếng: "Không nói thì không nói."
Lữ Thiếu Khanh thất vọng, bất mãn hỏi: "Cái gì? Sao thái độ của ngươi lại thay đổi rồi?" "Tới đây, đánh với sư huynh ta một trận đi, mọi người so tay một chút. Ngươi đừng có sợ."
"Ngươi nên phát tiết hết phẫn nộ của mình ra, đánh với sư huynh của ta, đem cái quyết tâm đánh chết chủng loại kia ra mà đánh với sư huynh của ta đi. Mau tới đây!"
Mọi người đều kỳ quái. Gia hỏa này bị điên à?
Tương Tư Tiên lại hỏi: "Mộc công tử, ngươi muốn lấy cớ rời đi sao?"
Tương Tư Tiên vừa dứt lời, mọi người đều chấn động kinh ngạc.
Sau đó, mọi người mới kịp phản ứng lại.
Gia hỏa này là định trở mặt với Tương Quỳ, sau đó lấy cớ bỏ đi tránh khỏi phải chiến đấu với quái vật sao? Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Quả nhiên là hèn hạ vô sỉ.
Tương Quỳ kinh ngạc. Ta giết. Quả nhiên tên tiểu tử hỗn đản này đủ hèn hạ.
Ông ta nổi giận: "Tiểu tử, ngươi thật hèn hạt"
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh giả ngu: "Các ngươi nói gì? Ta không rõ."
"Bớt ở đây giả ngu đi." Tương Quỳ nổi giận. Ông ta đã từng gặp người hèn hạ nhưng chưa thấy gia hỏa nào hèn hạ vô sỉ như thế."Nói cho ngươi biết, ta cho phép các ngươi tiến vào thế giới Huyền Thổ, các ngươi có được lợi ích rồi, đừng có mong võ đít bỏ đi, nhất định phải giúp chúng ta đánh bại Tế Thần rồi mới có thể đi"
Tưởng ta làm từ thiện à? Đường đường là Hóa Thần, phải chịu đựng cái tên Nguyên Anh hỗn đản nho nhỏ này là vì ta tốt tính à?
Tưởng có được lợi ích mà không cần phải bỏ ra cái gì sao?
Tương Quỳ hung tợn nhìn chằm chăm Lữ Thiếu Khanh: "Đừng có muốn ngang ngạnh trước mặt ta."
Ông ta tức giận thầm chửi bới Lữ Thiếu Khanh.
Tiện thể chào hỏi luôn cả sư phụ, sư môn của hắn.
Rốt cuộc là môn phái nào, sư phụ gì mà dạy bảo ra được đồ đệ kiểu này?
Không sợ khiến môn phái mất mặt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận