Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2006

Chương 2006Chương 2006
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gia hỏa Khuyển tộc quá phế đi?
Mất mặt. Xấu hổ.
Hung Trừ hoàn toàn không có hảo cảm với bọn Toàn Phụng Nhật.
Nhưng hắn ta biết, hiện tại không thể đẻ cho Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn làm thịt hết bọn Toàn Phụng nhật được, nếu không ngày sau rất khó để đoàn kết Yêu tộc. Mấy thú Hung Trừ, Vương Sĩ, Nguyên Bá muốn đi ngăn cản, nhưng bọn họ lại bị Lữ Thiếu Khanh ngăn lại. Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt hỏi: “Lão Hùng, lão Miêu, lão Hầu, ba thú các ngươi muốn đi đâu?”
Lão Hùng?
Lão Miêu?
Lão Hầu?
Trán ba thú Hung Trừ, Vương Sĩ, Nguyên Bá hẳn gân xanh. Thật vô lễ!
Nhưng cả ba đều sinh lòng cảnh giác.
Thực lực mà Lữ Thiếu Khanh bày ra đủ để khiến ba bọn họ phải kiêng kị.
Hung Trừ hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Làm gì là làm gì?”
Hung Trừ trừng mắt với hắn, giờ còn ở đây giả bộ hồ đồ: “Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc hỏi Hung Trừ: “Ngươi mấy tuổi rồi?”
“Có ý tứ gì?”
“Ý của ta là, vấn đề ngớ ngẩn thế này làm sao ngươi có thể mở miệng ra được?” Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng để nhìn Hung Trừ, sau đó tiếc hận lắc đầu: “Ta biết gấu hơi ngốc một tí nhưng không nghĩ lại ngốc đến bước này.”
“Hỗn đản!” Hung Trừ nổi giận: “Ngươi làm như thế có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Có hậu quả gì không?” Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa hỏi lại, rồi lại bi phẫn: “Ta chảy mồ hôi chảy máu cho Yêu tộc, kết quả thì sao? Sư phụ, sư muội ta ở đây bị Yêu tộc các ngươi bắt nạt."
“Yêu tộc các ngươi qua sông đoạn cầu thế à?” “Nói cho các ngươi biết, hôm nay dù Tiên Đế có tới ta cũng phải chơi chết bọn họ, các ngươi ai muốn đi cứu bọn họ phải qua được cửa này của ta.”
Lữ Thiếu Khanh nói xong, chỉ Mặc Quân kiếm thẳng vào bọn Hung Trừ phía xa, đằng đằng sát khí.
Không khí cô đặc căng thẳng đầy sát khí.
Cảm nhận được sự kiên định của Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt ba người Hung Trừ cũng thay đổi.
Vương Mâu cũng nhíu mày nói: “Tiểu tử, ngươi thật sự muốn giết bọn họ sao?”
“Nói nhảm. Ta muốn tiêu diệt cả tộc chó.”
“Bắt nạt người của ta, không giết tới thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông người khác sẽ thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt.”
Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí, thần sắc hung ác. Giọng nói kiên quyết, thái độ kiên định một lân nữa khiến cho sắc mặt đám Hung Trừ biến đổi.
Nguyên Bá không chịu nổi thái độ của Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, ngươi không nên quá phận.”
“Chúng ta nhất định phải cứu thú thì sao?”
Lữ Thiếu Khanh cũng biến sắc, lùi lại một bước, hoảng sợ không thôi: “Mấy tên cầm thú các ngươi muốn cùng bắt nạt ta sao?”
Cầm thú?
Chúng ta là Yêu thú, không phải cầm thú.
Vương Mâu cũng nổi giận. Đương yên đương lành bị gọi là cầm thú ai mà chịu nổi? Hắn ta bước lên một bước lạnh giọng nói: “Tránh ra đi Chúng ta không muốn ra tay với ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Hung Trừ hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi cũng muốn thông đồng làm bậy sao?”
Hung Trừ hừ một tiếng: “Tiểu tử, ngươi đã giết ba thú bọn họ đã đủ rồi, tốt nhất ngươi hãy tránh ra.”
Nguyên Bá bước lên một bước, khí thế ép người: “Nhường đường!”
Lữ Thiếu Khanh thở dài, nói với Hung Trừ: “Các ngươi bắt nạt ta như thế có tin ta ra sát chiêu không?” Sát chiêu?
Mấy thú Hung Trừ như lâm phải đại địch.
Dù là ánh sao hay ánh trăng trên trời giáng xuống đều có thể gọi là kinh khủng.
Bọn họ không nghĩ rằng mình có thể dễ dàng ngăn cản được.
Hung Trừ ngay lập tức gầm thét lên: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Ngươi có tin ta lập tức mở cửa đi tìm tiền bối cáo trạng cá ngươi bắt nạt ta không?”
Phụt!
Mấy thú Hung Trừ tức muốn phụt máu.
Hóa ra đây chính là sát chiêu của ngươi?
Ngây thơi
Hung Trừ nổi giận: “Tiểu tử, tránh ra, ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi!”
Không ngờ vào đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng kêu la hoảng sợ của Toàn Phụng Nhật. “A, không!”
Bọn Hung Trừ gội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Toàn Phụng Nhất và đồng bạn đã biến mất trong kiếm quang của Kế Ngôn.
Một khắc sau, cảm giác bi thương lại ập tới.
Đám người Hung Trừ lại lần nữa biến sắc.
Toàn Phụng Nhật vẫn lạc rồi sao?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại ồ lên một tiếng, nhíu mày một cái. Mấy thú Hung Trừ cũng phát hiện, mặc dù Toàn Phụng Nhật đã biến mất trong kiếm quang nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết đi.
Vẫn lạc là đồng bọn của hắn ta, một vị Luyện Hư kỳ khác của Khuyển tộc.
Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm: “Xem ra là có công pháp hoặc bảo bối giữ mạng nào đó đây.”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh nghiêng người nhường lối, nói với mấy thú Hung Trừ: “Tới, đi qua đi, xem có nhặt xác cho bọn họ được không.” Mấy thú Hung Trừ bực bội, thấy Lữ Thiếu Khanh cười mị mị, chỉ hận không thể vả một phát đánh chết hắn.
Bọn họ bị Lữ Thiếu Khanh ngăn lại, nhìn thì như muốn cản bọn họ nhưng thực tế là tranh thủ ít thời gian cho Kế Ngôn.
Thật là phế vật!
Trong lòng bọn Hung Trừ thầm mắng chửi bọn Toàn Phụng Nhật thật không biết ra sức.
Một chút thời gian thôi cũng không duy trì được, đã bị người ta giết chết rồi. Vương Mâu và Nguyên Bá liếc nhau, hai mắt lấp lóe, trong lòng hai vị tộc trưởng đã có một vài ý tưởng.
Khuyển tộc, cũng chỉ có một chút năng lực ấy.
Kỳ thành phải được tẩy một lần mới xong.
Hồ Tuyết nhìn thú của Khuyển tộc tử thương hầu như không còn, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ cổ quái.
Hắn ta nhín sang Hồ Yên bên cạnh, lắp ba lắp bắp hỏi: “Hắn.... lúc trước hắn... không.... Không phải nói láo à?”
Sắc mặt của Hồ Yên cũng chuyển thành cực kỳ cổ quái: “Hắn thật sự muốn tiêu diệt Khuyển tộc sao?”
Hồ Xá quay đầu ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi đang nói gì?” Hồ Yên kể lại cho Hồ Xá nghe chuyện lúc trước Lữ Thiếu Khanh từng nói muốn tiêu diệt Khuyển tộc, Hồ Xá nghe vậy lại càng thêm ngạc nhiên. “Không thể nào? Nói đùa sao.”
Lão hồ ly tộc trưởng Hồ Xá này cũng cảm thấy chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận