Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1034. Thánh chủ xuất hiện, cò kè mặc cả



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhững người khác vừa nghe được giọng nói này, tất cả tu sĩ Thánh tộc đều cúi đầu hành lễ: “Thánh chủ!”Hai mắt Kế Ngôn bùng lên, chiến ý hừng hực.Tiêu Y tê cả da đầu, lông tóc dựng đứng, vội vàng dựa sát vào bên cạnh Kế Ngôn.Thật đáng sợ, thì ra là Thánh chủ xuất hiện.Bảo sao thái độ của Nhị sư huynh đột nhiên thay đổi.Nhưng Nhị sư huynh quá lợi hại đi, không ngờ lại dự đoán được Thánh chủ đến.Tiêu Y đến bên cạnh Kế Ngôn, thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn quanh, muốn xem Thánh chủ như thế nào.Trong khoảng thời gian ở Tuyệt Phách Liệt Uyên, số lần nàng nghe nói về Thánh chủ không nhiều.Nàng không hiểu rõ lắm về Thánh chủ, chỉ biết một chút là trên Hàn tinh này Thánh chủ là người mạnh nhất.Thực lực ít nhất cũng là Luyện Hư kỳ trở lên, thậm chí còn mạnh hơn nữa.Nhưng nhìn một vòng vẫn không thấy bóng Thánh chủ đâu, quan sát một lúc lâu nàng mới cả gan thì thầm hỏi Kế Ngôn.“Đại sư huynh, Thánh chủ tới rồi sao?”Sắc mặt Kế Ngôn rất nghiêm túc, chiến ý khuấy động trong lòng, hắn ta chỉ lắc lắc đầu không nói gì.Giọng nói lạnh lùng của Thánh chủ lại vang lên lần nữa: “Thả người trong tay ngươi ra, đánh một trận với Kiếm Ngũ, thắng thì sống, bại thì chết!”“Nếu không, chết!”Trong lòng Kiếm Ngũ mừng như điên, lớn tiếng hô:“Tạ ơn Thánh chủ!”Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh đánh với lão, lão tự tin một trăm phần trăm mình có thể chơi chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thầm mắng ầm lên, Thánh chủ hỗn đản này muốn làm gì?Đem ta làm đá mài đao à?Nhưng trước thanh đao Kiếm Ngũ này, loại đá như ta có tác dụng cái rắm ấy.Muốn giết ta cứ việc ra tay luôn đi là được, cần gì phải dùng đến thủ đoạn này tra tấn người?Lữ Thiếu Khanh không làm, Thánh chủ chịu không?Hắn ngẩng đầu gào lên: “Ta không phục! Có ai làm Thánh chủ như ngươi không?”Trời ạ!Cả đám người đều kinh hãi, Nhân tộc này không sợ chết thật à?Đàm Linh cũng trợn mắt há mồm, rốt cuộc lá gan của tên hỗn đản kia lớn bằng chừng nào?Đây là Thánh chủ của Thánh tộc đấy, là người có quyền lực tối cao của Hàn tinh đấy.Nói cách khác, ngài chính là Hoàng Đế của Hàn tinh, ngài nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám phản đối.Không ai dám khiêu chiến với quyền uy của ngài.Thánh chủ bảo ngươi chết thì ngươi phải chết, không có thương lượng.Ai dám ngỗ nghịch với Thánh chủ, chờ đợi chỉ có bỏ mình diệt tộc.Nhưng hôm nay, một Nhân tộc, lại dám nói chuyện với Thánh chủ thế này.Điên rồi, tên hỗn dản kia chắc chắn điên rồi.Đàm Linh lại lần nữa rên rỉ, không cứu nổi rồi.Chắc chắn không cứu nổi rồi, đến lúc này ngươi còn có lựa chọn nào khác sao?Có phải ngươi lại muốn cò kè mặc cả với Thánh chủ không đấy?Ngay cả sư phụ ta cũng không dám tùy tiện mặc cả với Thánh chủ, ngươi là cái gì chứ?Ngươi chỉ là một Nhân tộc hèn hạ vô sỉ, một Nguyên Anh nho nhỏ, một tên hỗn đản khiến cho người ta hận đến nghiến răng.Thánh chủ cho ngươi cơ hội, đáng lẽ ngươi phải vội vàng mà nắm lấy, chứ không phải ở đây chọc giận ngài.Mặc dù đối đầu với Kiếm Ngũ là Nguyên Anh tầng chín phần thắng không lớn, nhưng tóm lại vẫn có một chút, xem như cơ hội cuối cùng.Chọc giận Thánh chủ, đến cơ hội cuối cùng ngươi cũng không có.Cuồng phong vẫn vần vũ gào rít, Thánh chủ không tiếp tục lên tiếng nữa, giống như đã đi rồi.Lữ Thiếu Khanh chờ một lát không thấy Thánh chủ nói gì, lá gan lớn hơn không ít.Hắn lại nói với bầu trời: “Làm sao? Nói đi, ngươi làm việc như thế rất thiếu công bằng, có biết không? Ta không phục!”Trời đất!Nhân tộc này bị dọa đến choáng váng rồi à?Hay là nói một hồi rồi cảm thấy thế giới này quá tốt đẹp hay sao?Ngươi là một Nhân tộc, lại dám chạy đến nói công bằng với Thánh chủ của chúng ta?Khác nào một con thỏ trắng đòi công bằng với lão hổ?Chết chắc. Chết chắc.Không ít người hưng phấn tràn đầy chờ mong.Bọn họ dang mong mỏi Thánh chủ sẽ chơi chết cái tên Nhân tộc không biết trời cao đất rộng này thế nào.Là một chưởng chụp chết cho hắn được thống khoái đi tìm Diêm Vương?Hay là đập một cái cho hắn sống dở chết dở?Hay dứt khoát rút linh hồn hắn ra đem đi đốt đèn trời?Nhưng mà?Một lát sau, giọng nói của Thánh chủ lại vang lên: “Công bằng? Ngươi muốn công bằng gì?”Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồ như kẻ ngớ ngẩn.Mặc dù giọng nói của Thánh chủ vẫn tràn đầy lạnh lùng và uy nghiêm.Nhưng tất cả mọi người đều nghe ra được vài phần khác lạ.Có vẻ như Thánh chủ định tiếp tục cho Nhân tộc này cơ hội?Không thể nào. Thánh chủ hận Nhân tộc như thế, không đập một phát chết tươi Nhân tộc này ngay tại chỗ coi như đã là ban cho Nhân tộc ân huệ lớn bằng trời bằng bể rồi.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh lại càng bình tĩnh, khẳng định tên Thánh chủ này có âm mưu gì đó, mà hắn là một thành phần không thể thiếu trong âm mưu đó.Nói cách khác, mình có giá trị.Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực, một thân chính khí nói với bầu trời: “Nhân tộc ta kính già yêu trẻ, thân là thanh niên ưu tú mười tốt của Nhân tộc, ta không muốn bắt nạt lão nhân gia.”“Đây là ranh giới cuối cùng của ta. Cho nên, ngươi đổi điều kiện đi.”Dừng một chút, hắn nhìn kháp một vòng, cuối cùng chỉ vào bọn Thôi Thanh nói: “Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, để cho mấy Nguyên Anh bọn họ cùng lên đi, ta chịu thiệt một chút cũng được.”Mẹ nó chứ!Đám người nghe xong, một vạn con thảo nê mã lập tức lao qua đầu.Có người nhịn không được mà quát lên theo bản năng: “Nhân tộc vô sỉ!”“Nhân tộc không biết xấu hổ!” Hết chương 1034.

Bạn cần đăng nhập để bình luận