Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 621 - Cô nương, nhẹ một chút



Chương 621: Cô nương, nhẹ một chútNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMạnh Tiêu tức chết, tên vô lại.Nàng ta thở phì phò nói: “Còn không phải ngươi bảo ta?”“Ta chỉ đưa cho cô lựa chọn, đánh hay không đánh do cô tự quyết định, ta không khống chế được.”Mạnh Tiêu tức giận hơn, quơ nắm đấm: “Giảo hoạt, đã nói rồi, nếu ngươi dám không mang ta đi, ta thu thập ngươi.”Ung Y lập tức trở nên sốt sắng, móa, đã xảy ra chuyện gì rồi?Ông ta căng thẳng hỏi: “Đồ nhi ngoan, con muốn đi đâu?”Bỏ trốn à?Khốn kiếp, ta đưa đồ đệ đi ra ngoài là để giải sầu một chút chứa không phải để dâng đồ đệ đến miệng ngươi.Đường đường là Đại sư tỷ Ngọc Đỉnh phái vừa ra cửa đã bị người ta dụ đi, Ngọc Đỉnh phái còn biết xấu hổ nữa không?Ta làm sư phụ còn biết xấu hổ nữa không?Ung Y hận không thể dùng ánh mắt giết chết Lữ Thiếu Khanh.Quả nhiên, cái này khốn kiếp không để ý một lát là sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế dụ đồ nhi ngoan của ta đi.Mạnh Tiêu nói: “Sư phụ, hắn nói muốn đi thăm dò một bảo tàng, con muốn đi chơi cùng.”Chơi?Con lớn chừng nào rồi?Còn chơi?Ung Y muốn mắng người, nhưng ngẫm lại, cảm thấy đây tuyệt đối là Lữ Thiếu Khanh làm hư đồ nhi ngoan của mình.Lữ Thiếu Khanh đối mặt với ánh mắt muốn giết người của Ung Y liền chủ động hỏi Ung Y: “Ung tiền bối, có cùng đi không?”“Ta cùng cái cọng lông.” Ung Y xù lông: “Ai muốn cùng đi chung với ngươi.”Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, nhắc nhở hắn ta: “Ta đã bảo người đưa Mạnh cô nương trở về, người không nghe, cứ phải tụ hợp chúng ta lại với nhau, vậy thì cùng đi luôn đi.”Lữ Thiếu Khanh cũng rất hiện thực, nếu ông không đi thì ông đi cùng với ta, trở thành Triệu Hoán Thú của ta, phì, tay chân chứ.Nguyên Anh kỳ tầng chín, thực lực bày ra ở đây, gặp nguy hiểm cũng có thể phát huy tác dụng.Cáo già cỡ Ung Y sao không hiểu lời của Lữ Thiếu Khanh.Tiểu tử khốn kiếp này đang tính kế mình.Đồng thời trong lòng ông ta thầm giật mình vì sự giảo hoạt của Lữ Thiếu Khanh, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu khi ông ta đuổi tới thì đã nằm trong tính toán của hắn rồi.Ung Y hừ một tiếng, loại cảm giác bị tính kế thật khó chịu: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Ngươi nói cùng đi thì sẽ cùng đi sao?”Phản rồi, ta chưởng môn Ngọc Đỉnh phái, đường đường là tồn tại Nguyên Anh kỳ tầng chín là đại lão một phương, không phải tiểu đệ của ngươi để ngươi nói thế nào là thế ấy.Lữ Thiếu Khanh nói với Mạnh Tiêu: “Cô nương, cô nhìn đi, sư phụ cô không đồng ý, ta cũng không có cách nào khác.Ung Y thấy thế, đại lão một phương cũng muốn rên lên một tiếng bất lực.Lữ Thiếu Khanh tóm lấy điểm yếu của ông ta, tồn tại đại lão như ông ta cũng không còn cách nào khác.Ung Y trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy ban nãy nghe lời, tranh thủ dẫn theo đồ nhi ngoan rời đi, rời xa tên khốn kiếp này rồi.Giờ bị dắt mũi rồi, muốn đi thì không giữ được thể diện, mấu chốt là đồ đệ ngoan cũng không vui.Tiểu tử hèn hạ khốn kiếp.“Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?” Ung Y rất khó chịu: “Nói cho ngươi biết, gặp phải nguy hiểm đừng mong ta xuất thủ cứu ngươi.”“Không sao, không sao.” Lữ Thiếu Khanh cười khì khì không ngừng, hết sức hài lòng: “Chỉ cần người cứu Mạnh cô nương là được.”Đến lúc đó Mạnh cô nương gặp phải nguy hiểm, không tin ngươi không xuất thủ.Dùng chân tay như Ung Y, trong lòng Lữ Thiếu Khanh tràn đầy tự tin.Có Mạnh Tiêu đi theo bên cạnh không lo Ung Y không tận lực, người này còn đáng tin cậy hơn Đại sư huynh Kế Ngôn nhiều.Phẩm chất làm người của Ung Y, Lữ Thiếu Khanh cũng rất tin tưởng.Đến lúc đó dù đến tàng bảo địa, tìm được bảo bối, Ung Y muốn trở mặt, hắn cũng không sợ.Trong tay có mộc điêu tổ sư cho, đủ để trấn áp được Ung Y.Lữ Thiếu Khanh không có ý định ở lại đây tiếp tục làm trạch nam.Thiên Cung môn bị ma tộc công kích, chịu thiệt thòi lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh tự nhận bản thân làm rất tốt, không để lại chứng cứ gì nhưng Thiên Cung môn là đại môn phái, thủ đoạn vẫn sẽ có.Hơn nữa Lệnh Hồ Thời đem đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Cộng thêm tỷ lệ Thiên Cung môn hoài nghi bọn hắn là rất lớn.Ung Y là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín không sợ sự trả thù của Thiên Cung môn nhưng hắn sợ.Cho nên sớm rời khỏi Hướng thành, đi lấy đồ của mình, tranh thủ trở về Lăng Tiêu Phái mới là chính đạo.“Xuất phát.”Tù Hồn sơn mạch!Đó là dãy núi lớn nhất Yến Châu, phạm vi cụ thể không ai biết rõ, cũng không biết hình thành như thế nào.Dãy núi bắc từ Trung Châu, Đông Châu sang Yến Châu, kéo dài mãi về phía bắc.Ra khỏi Hướng thành, đi thẳng về phía bắc là đã không gặp được bất kỳ thành trì nào, phàm nhân cũng càng ít hơn.Lúc tới gần Tù Hồn sơn mạch vài vạn dặm thì đã ít có ai lui tới, thỉnh thoảng sẽ có một hai bóng dáng lướt qua, đó là những tu sĩ tự kiềm chế vài phần thực lực dám đến Tù Hồn sơn mạch thăm dò.Phần lớn Tù Hồn sơn mạch quanh năm bao phủ trong sương trắng, nguy hiểm trùng điệp.Ghi chép về nó rất ít, tu sĩ chỉ dám thăm dò ở phạm vi biên giới, người có can đảm tiến sâu vào Tù Hồn sơn mạch hơn nữa còn có thể trở về ít càng thêm ít.Truyền thuyết về Tù Hồn sơn mạch có rất nhiều, có người nói là kiếm gãy của tiên nhân hình thành nên, có người nói là thân thể Thần Ma, cũng có người nói là một phần của thiên đạo.Các loại truyền thuyết kỳ quái tầng tầng lớp lớp.Sau khi phi chu, biết mục tiêu của Lữ Thiếu Khanh là Tù Hồn sơn mạch, sắc mặt Ung Y thay đổi.Ông ta không kìm được gầm lên: “Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”Sự đáng sợ của Tù Hồn sơn mạch, những người như Ung Y đã được nghe từ nhỏ tới lớn.Tu luyện tới giờ, ông ta từng đi thăm dò Tù Hồn sơn mạch, cũng chính vì như thế, ông ta hiểu rõ sự đáng sợ của Tù Hồn sơn mạch hơn tất cả mọi người ở đây.“Sương trắng của Tù Hồn sơn mạch không phải sương trắng bình thường, nó có thể áp chế linh thức thần niệm, khiến cho người ta như mù lòa. Bên trong còn có các loại hung thú, thậm chí có khả năng tồn tại yêu thú, đừng nói Nguyên Anh, cho dù là Hóa Thần xâm nhập cũng lành ít dữ nhiều. Bên trong có đủ loại nguy hiểm, một con sâu bọ không đáng chú ý cũng có thể lấy mạng của một Nguyên Anh kỳ.”Sau khi Ung Y nói ra sự đáng sợ của Tù Hồn sơn mạch, vẻ mặt lộ sự nghiêm túc, quát lên với Lữ Thiếu Khanh: “Ta không biết ngươi tìm được ở đâu thứ gọi là Tàng Bảo đồ, nhưng loại Tàng Bảo đồ này tuyệt đối là giả, loại Tàng Bảo đồ không có một trăm vạn cũng có mười vạn. Ngươi đừng ngu ngốc bị mắc lừa.”Ung Y muốn nhảy thuyền, bà nội nó, đây là lên phải thuyền giặc mà.Nếu như không phải có hình chiếu của tiểu đệ Tử Quỷ, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn cũng cảm thấy Tàng Bảo đồ là giả.Thậm chí, dù có coi là thật hắn ta cũng lười để ý tới.Nhưng cái này có liên quan mật thiết đến tiểu đệ Tử Quỷ, hình chiếu có thể được tiểu đệ Tử Quỷ chiếu ra, thứ này thật đến mức không thể thật hơn.Hơn nữa, bên trong có vật hắn cần.Ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, không phải là vì đạt được thứ bên trong sao?Không chừng có vài triệu viên linh thạch đang chờ hắn.Mấy hình ảnh này, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.Lữ Thiếu Khanh lau nước bọt, ông cụ non nói với Ung Y: “Ung tiền bối, người căng thẳng như vậy làm gì?”“Không phải chỉ là Tù Hồn sơn mạch thôi sao? Có cần phải sợ đến như vậy không?”Nói thì nói thế nhưng trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng không kìm được lầm bầm.Có thể khiến Ung Y phải sợ hãi không thôi, vậy nơi này sẽ nguy hiểm cỡ nào?Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã hơi thoái ý, nhưng đã đến đây rồi mà rút lui như vậy hắn thực sự không cam tâm.Lần này đã khiến Thiên Cung môn thành ra như vậy, nếu người của Thiên Cung môn biết hắn đứng sau sắp xếp thì sẽ đắc tội thêm một Hóa Thần nữa.Cứ đến bên kia trước xem như thế nào rồi quyết định.Nếu quả thật rất nguy hiểm, rút lui đã.Bên này Ung Y tức chết, ta đang nói sự thật, vào miệng ngươi lại thằng căng thẳng và sợ hãi?Ta thật sự muốn tát chết ngươi.Ung Y bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn về phía Thiều Thừa: “Thiều huynh, sự đáng sợ của Tù Hồn sơn mạch huynh cũng đã nghe nhắc đến đúng không? Huynh còn để hắn hành động lung tung vậy sao?”Lôi kéo các ngươi đi cùng, hắn định cả nhà đoàn tụ à?Thiều Thừa lắc đầu, ông hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, lần này thật sự không đi không được sao?”Lữ Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Nếu không con chạy xa như vậy tới đây làm gì?”Được, nhị đồ đệ mặc dù khốn kiếp nhưng làm người rất đáng tin cậy, chuyện đáng để hắn đích thân chạy đến chắc chắn vô cùng quan trọng.Thiều Thừa không có ý định ngăn cản, lại hỏi: “Con có nắm chắc không?”Vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu có nắm chắc, hắn sẽ không ở lại đây lâu như vậy, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không nắm chắc, cứ tới Tù Hồn sơn mạch xem thử trước đã, thực sự không được thì sẽ trở về. Yên tâm, mọi người muốn chết chứ con không muốn chết.”“Khốn kiếp, nói cái gì vậy?” Lại muốn mình phải mắng người rồi, nhưng Thiều Thừa đã yên tâm.Sau đó ông nói: “Con nghĩ như vậy là tốt.”Ung Y nháy mắt mấy cái, móe, cặp sư đồ này sao vậy?Cứ thế sao?Ngươi làm sư phụ không có dáng vẻ làm sư phụ, làm đồ đệ không có dáng vẻ đồ đệ.Uy nghiêm của sư phụ đâu? Quyền uy đâu?Hắn không nghe lời, đánh hắn, không nên dung túng cưng chiều như vậy.Cưng con là giết con, có biết không?Ung Y cũng không biết nói cái gì cho phải, Thiều Thừa chỉ hỏi hai câu chứ không có ý định can thiệp.Ung Y khó có thể tin được, ông ta hỏi Thiều Thừa: “Thiều huynh, huynh cứ thế đồng ý với hắn à?”Thiều Thừa mỉm cười, trên gương mặt thật thà của ông lộ ra sự tự tin và kiêu ngạo: “Ung huynh, yên tâm đi, tiểu tử này mặc dù bình thường có thể làm người ta tức chết nhưng nó làm việc đáng tin cậy, chưa từng hành động lung tung.”Ung Y nghe vậy liền quay đầu đánh giá Lữ Thiếu Khanh một lượt, ông ta không thể nhìn ra Lữ Thiếu Khanh có ưu điểm này.Được rồi, cho Thiều huynh chút thể diện, không châm chọc nữa.Ung Y vẫn rất lo lắng, ông ta chỉ biết đến sự khốn kiếp của Lữ Thiếu Khanh, không biết những ưu điểm khác của Lữ Thiếu Khanh.Sau khi Lữ Thiếu Khanh suy tư một chút liền nói với mọi người: “Mọi người nếu ai lo lắng giờ có thể xuống thuyền, không miễn cưỡng mọi người. Tránh đến lúc đó chết lại oán ta.”Ung Y tức đến méo mũi, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Thiều huynh, huynh nhìn đi, huynh nhìn thử đi, thế này gọi là làm việc đáng tin cậy sao?”Vừa xuất phát đã trù mọi người chết rồi.Thiều Thừa cũng lắc đầu cười khổ, người bình thường đúng là không thể chịu được cách nói chuyện của Lữ Thiếu Khanh, quá trực tiếp.Mọi người không ai có phản ứng gì trước lời của Lữ Thiếu Khanh.Không ai muốn rời khỏi thuyền vào lúc này.Mặc dù biết gặp nguy hiểm, nhưng hiếu kì là thiên tính của con người, không tự mình trải nghiệm thì vĩnh viễn không thể biết rất nguy hiểm rốt cuộc là nguy hiểm người chừng nào.Nhìn thấy đám người không có phản ứng, Lữ Thiếu Khanh nói với Ung Y: “Ung tiền bối, người không mang theo Mạnh cô nương xuống thuyền sao?”Ta muốn lắm chứ.Nhưng mà...Ung Y có chút bất đắc dĩ nhìn đồ đệ của mình.Mạnh Tiêu không có ý định xuống thuyền, ngược lại sau khi biết sắp đi Tù Hồn sơn mạch trên mặt đầy vẻ hưng phấn.Nàng ta đang chụm đầu với Tiêu Y sau khi đến Tù Hồn sơn mạch thì làm gì, coi chuyến đi này như chuyến du lịch.Đồ đệ muốn đi, Ung Y cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo.Nếu không, với thực lực của Mạnh Tiêu, sau khi đến chỗ ấy, nói không chừng ngày hôm sau đã thành phân bón rồi.Ung Y xụ mặt quát Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, nói cho ngươi biết, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm, ta...”“Biết rồi.” Lữ Thiếu Khanh cắt ngang lời Ung Y: “Cái này ta quen rồi, gặp phải nguy hiểm, mọi người ai chạy đường nấy...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận