Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1274: Nơi này không giống những nơi khác

Chương 1274: Nơi này không giống những nơi khácChương 1274: Nơi này không giống những nơi khác
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào ngọn núi đại trưởng lão tiềm tu, hỏi Tương Quỳ:
"Ông cả ngày ngồi ở đằng đó quay về hướng này chủ yếu là để nhìn chằm chằm nơi đây đúng không?"
Trong lòng Tương Quỳ nhảy nhót nhưng ngoài mặt vẫn hừ lạnh một tiếng: "Cách nói này, chính ngươi tin sao?"
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Đương nhiên, khả năng là trùng hợp."
"Nhưng mà, lần đó, khi ông đứng ở đó làm màu, hướng nhìn cũng là nơi này, điều này khiến người ta không thể không cảm thấy hoài nghi."
"Vừa hay, lúc đó ta cũng tìm ra điểm các biệt của hướng này." "Sau đó, ta tìm được nơi này."
Tương Quỳ hỏi theo bản năng: "Có gì khác biệt?"
Nơi này, ông ta nhìn hơn ngàn năm, bảo vệ hơn ngàn năm, nhưng chưa từng phát hiện ra có gì khác biệt.
Trong tin tức tiền bối để lại cũng chưa hề nói có gì khác biệt.
Tương Quỳ mang theo vài phần chờ đợi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh , chờ đáp án của Lữ Thiếu Khanh.
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại cố ý cười một tiếng, nháy mắt mấy cái: "Ông đoán đi?"
Phụt!
Tương Quỳ cảm giác được mình bị nội thương.
Khốn kiếp.
Trong lòng Tả Điệp hô to, lại nữa rồi. Đây là đang hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của đại trưởng lão mình sao, là ngại sống đủ lâu rồi sao?
Tên này rốt cuộc có năng lực gì mà không sợ đại trưởng lão?
Tương Quỳ gầm thét: "Tiểu tử, ta không rảnh nói đùa với ngươi."
"Hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng mong rời đi."
Lời này của Tương Quỳ không phải nói đùa.
Thế giới Huyền Thổ có khuyết điểm, ông ta nhất định phải biết.
Nếu không sau này thế giới Huyền Thổ ở đâu chẳng phải ai ai cũng biết sao?
Trong tổ chức có tồn tại gian tế quái vật, không thể coi thường. Để đảm bảo an toàn, Lữ Thiếu Khanh dám nói đùa với ông ta, ông ta cũng không nói đùa với Lữ Thiếu Khanh.
"Trận pháp!" Lữ Thiếu Khanh cũng không dám triệt để chọc giận Tương Quỳ: "Nơi này của các ngươi được rất nhiều người dùng trận pháp bảo vệ đúng không?"
Tương Quỳ âm thầm gật đầu, đúng là như vậy.
Quái vật không hiểu trận pháp của nhân loại, dùng trận pháp biến nơi này thành đào nguyên thế ngoại.
Những trận pháp này lít nha lít nhít, hao tốn tâm huyết của vô số người, trải qua thời gian ngàn năm không ngừng gia cố mới có quy mô hôm nay.
"Sau đó thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ chung quanh: "Trên đường đi, các người lưu lại rất nhiều trận pháp, có mới có cũ, tiền nhân lưu lại, hậu nhân gia cố."
"Nhưng duy chỉ có trận pháp vùng này không gia cố, hoặc có thể nói là không tận lực gia cố."
"Chỉ cần người mắt không mù đều có thể thấy nơi này không giống, soái ca như ta sao có thể không nhìn ra?"
Giống như bộ y phục khắp nơi đây miếng vá, chỗ không bị vá víu chính là nơi bắt mắt nhất.
Cộng thêm trước đó Tương Quỳ vô tình hay cố ý nhìn qua hướng này, thần thức Lữ Thiếu Khanh quét qua, với tạo nghệ trận pháp của hắn, nơi này chẳng khác gì một cô nương không mặc quần áo đứng giữa đám người.
Nơi này của tổ chức Thí Thần với hắn mà nói, không tính là lớn, thăm dò vân khá nhẹ nhàng. Duy chỉ có nơi này đặc biệt, nơi này không phải lối vào của thế giới Huyền Thổ thì còn là chỗ nào.
Tương Quỳ trầm mặc, đúng là nơi này có trận pháp tiền bối lúc trước bố trí, ông ta cũng không dám cho người tùy tiện đụng vào những trận pháp này.
Không ngờ mắt Lữ Thiếu Khanh đã nhìn ra được sơ hở.
Cuối cùng, Tương Quỳ không phủ nhận mà cười lên: "Ngươi tìm ra là ngươi có thể vào sao?"
Trận pháp trước mắt tản ra bạch quang nhàn nhạt chẳng qua chỉ là tầng đầu tiên của trận pháp.
Lối vào của thế giới Huyền Thổ còn có mấy tầng trận pháp.
Cho dù là Tương Quỳ ông ta muốn đi xem lối vào thật sự cũng phải đóng mở mấy trận pháp mới được. Giờ Lữ Thiếu Khanh chỉ mới có thể thấy bên ngoài cửa vào thế giới Huyền Thổ thôi.
Muốn nói tiến vào thế giới Huyền Thổ thì vẫn còn sớm lắm.
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh tăng lên, thay sang vẻ mặt lấy lòng: "Gia gia xem đi, không khí ở đây đã nóng lên rồi, ông mở ra đi mà."
Tương Quỳ vừa nghe thấy Lữ Thiếu Khanh gọi ông ta là gia gia, chút đắc ý trong lòng ông ta lập tức biến mất, không kìm được phát cáu.
Có việc là gia gia, không việc gì là lão đầu, lão già.
Chỉ bằng câu gia gia này của ngươi thôi ta đã không muốn giúp ngươi rồi.
Tương Quỳ cười lạnh một tiếng, như một lão đầu xấu tính: "Không phải ngươi lợi hại lắm sao?" "Ngươi vào đi."
Tiểu tử, ngươi không cầu ta, đừng mong ta giúp ngươi.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Không thể nào, ông tuyệt tình vậy sao?"
"Một tiếng gia gia này của ta chẳng lẽ gọi uổng rồi sao?"
Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Tương Quỳ bắt đầu mừng thầm, rất thích nhìn loại biểu cảm này của ngươi.
"Sao ta cảm thấy ngươi cứ gọi lão đầu, lão già thì tốt hơn nhỉ?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi dáng vẻ ghét bỏ, khinh bỉ nói: "Hẹp hòi, ông chờ đấy, ông chết ta sẽ không đốt nguyên bảo chúc cho ông đâu."
"Ngươi có tin giờ ta đánh chết ngươi trước không?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài thật sâu, ngửa mặt lên trời thở dài: "Gặp người không quen, quá thương tâm."
Hắn không vui nói với Tương Quỳ: "Chờ đi, đến lúc đó ông đừng cầu ta"
Giờ trong lòng Tương Quỳ đang vui vẻ, không tức giận: "Sao ta cứ cảm thấy, ngươi sẽ cầu ta trước nhỉ?"
"Ta không thể nào cầu ông, ông đừng có nằm mơ." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Muốn ta cầu ông? Ông đừng có nằm mơ."
Tương Quỳ cười lên, khôi phục khí thế bình thường đại trưởng lão vốn có, tự †in nói: "Nếu như đến lúc đó ngươi cầu ta thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, thử thăm dò hỏi: "Rất khó đi vào sao?"
Nghe nói như thế, Tương Quỳ hai tay chắp sau lưng, toàn thân trên dưới tản mát ra tràn đầy tự tin, nhàn nhạt nói: "Đây là trận pháp tiền bối lưu lại, không dễ dàng tiến vào như vậy đâu."
Phát hiện cùng tiến vào là hai việc khác nhau.
Tương Quỳ vô cùng tự tin vào thủ đoạn của các vị tiền bối.
Từ ngàn năm nay, một mực không xảy ra vấn đề gì, đủ để nhìn ra được trận pháp kiên cố và bền bỉ.
"Ta cũng không tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận