Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 387 - Nhị sư huynh, huynh đang trút giận cho ta à?



Chương 387: Nhị sư huynh, huynh đang trút giận cho ta à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Quần quỳ trên mặt đất, há to mồm, liều mạng hô hấp, lần đầu tiên cảm thấy không khí ngọt ngào như vậy."Vù vù.""Như thế nào!" Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh truyền đến, làm Tiêu Quần nhịn không được run lên: "Có dám ngông nghênh trước mặt ta nữa không?"Giọng nói hết sức bình hòa, không có cảm xúc dao động dư thừa.Thậm chí, Tiêu Quần cảm thấy chủ nhân của giọng nói này hẳn là cũng hết sức thân thiện.Nhưng mà!Tiêu Quần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, hình tượng dịu dàng nhã nhặn trong lòng nàng ta nhất thời biến mất.Tiêu Quần gian nan đứng lên, trong mắt mang theo kính sợ."Ngươi, ngươi muốn làm gì?""Nơi này là Tiêu gia, không phải Thiên Ngự Phong của ngươi."Ánh mắt của Tiêu Quần dời sang một bên, không dám nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.Giọng nói cố làm ra vẻ hung dữ.Trên thực tế, mặc dù là Tiêu Y cũng nhận ra sự suy yếu trong giọng nói của Tiêu Quần.Hiện tại Tiêu Quần chẳng khác nào con chó cụp đuôi, không dám cắn loạn.Lữ Thiếu Khanh thấy hiệu quả không tệ lắm, cười khinh miệt, những kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, mới dễ bị uy hiếp.Hắn trừng Tiêu Quần một cái: "Xéo đi xa một chút, đừng có xuất hiện trước mặt ta, bằng không ta sẽ đánh ngươi tiếp đấy."Tiêu Quần sợ tới mức giật bắn người lên, ngay cả đồng bạn cũng không quan tâm, vội vàng chạy khỏi nơi này.Tiêu Y hết chỗ nói rồi, lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Quần như vậy, nhưng trong lòng nàng vui vẻ vô cùng.Tiêu Y cười rộ lên, hai mắt cong thành hai vầng trăng khuyết."Nhị sư huynh, huynh đang trút giận cho ta hả?"Tiêu Y cười tít mắt níu y phục của Lữ Thiếu Khanh hỏi.Lần đầu tiên Tiêu Quần đến Thiên Ngự Phong, Lữ Thiếu Khanh biết Tiêu Y có mâu thuẫn với Tiêu Quần, cố ý bày trọ dạy cho Tiêu Quần một bài học.Hiện tại, hắn lại đích thân đánh Tiêu Quần, Tiêu Y cảm thấy hắn đang trút giận cho mình.Lữ Thiếu Khanh tức giận đánh bay tay của Tiêu Y: "Tự mình đa tình, ai trút giận cho muội hả?"Ha ha, khẩu thị tâm phi.Tiêu Y không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn nữa, lại níu lấy y phục của Lữ Thiếu Khanh một lần nữa."Nhị sư huynh, huynh cứ nhận đi.""Biến, biến, biến, nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có đến gần ta.""Ha ha."Đúng lúc này, một giọng nói hơi mang vẻ giật mình vang lên."Tiểu Y!"Lữ Thiếu Khanh nhìn theo tiếng nói, một vị phụ nhân trung niên mặc váy dài làm bằng vân cẩm vàng nhạt sắc, bề ngoài có mấy phần tương tự Tiêu Y, đứng cách đó không xa, tóc búi kiểu vân tấn đơn giản, trên đó chỉ cài một cây trâm ngọc.Cách ăn mặc đơn giản, làm cho người ta cảm thấy bình dị, gần gũi.Không cần nhìn thứ gì khác, chỉ nhìn diện mạo và tóc của phụ nhân, Lữ Thiếu Khanh đã biết đây là mẫu thân của Tiêu Y, Tô Uẩn Ngọc.Hai người quá giống.Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy may mắn khi bề ngoài Tiêu Y di truyền từ mẫu thân, chứ không phải từ phụ thân của nàng.Tô Uẩn Ngọc là kiểu tiểu thư khuê các, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, chỉ đứng yên một chỗ cũng có vẻ nhã nhặn, nhu hòa.Quả nhiên, Tiêu Y thấy được người đó, vui mừng kêu một tiếng: "Mẫu thân!"Sau đó nàng vui vẻ nhào vào Tô Uẩn Ngọc trong lòng như chim non về tổ.Nàng ôm chặt Tô Uẩn Ngọc, làm nũng: "Mẫu thân, ta rất nhớ người.""Nha đầu ngốc!"Trong lòng Tô Uẩn Ngọc cũng kích động không thôi, lần đầu tiên nữ nhi rời khỏi mình lâu như vậy, bà cũng rất nhớ nữ nhi của mình.Nhưng dù sao bà cũng là người làm mẫu thân, lại là gia chủ phu nhân, bà không quên cấp bậc lễ nghĩa.Bà vỗ về nữ nhi, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh và Phương Hiểu, hỏi nữ nhi: "Không giới thiệu bằng hữu của con cho mẫu thân à?"Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, giống như gió xuân, làm người ta rất có thiện cảm.Tiêu Y kéo mẫu thân của mình, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, giới thiệu cho mẫu thân: "Nương, đây là Nhị sư huynh của ta, Lữ Thiếu Khanh. Vị này là Phương Hiểu tỷ tỷ, ừm, đến từ Phương gia."Tô Uẩn Ngọc rất là kinh ngạc, tuy bà đã có suy đoán, nhưng lúc xác định, vẫn không thể không giật mình.Sau khi Tô Uẩn Ngọc kinh ngạc, vội vàng chắp tay với Lữ Thiếu Khanh và Phương Hiểu: "Khách quý, khách quý, không có tiếp đón từ xa, chiêu đãi chưa được chu toàn, mong rằng Lữ công tử và Phương tiểu thư đừng trách."Sau đó vỗ nhẹ vào đầu Tiêu Y, trách cứ: "Con nha đầu này, thật là, Nhị sư huynh và Phương tiểu thư đến đây, cũng không nói trước một tiếng. Làm Tiêu gia chúng ta thất lễ."Bà nhanh chóng dặn dò người bên cạnh: "Mau gọi gia chủ ra nghênh đón khách quý."Không nói thân phận của Phương Hiểu, con nối dòng của Phương gia rất nhiều, nàng ta đến đây chỉ có thể xem như khách nhân bình thường.Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì khác, đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái, Nhị sư huynh Tiêu Y, quan hệ với Tiêu gia không cạn, không mở trung môn ra nghênh đón thật là không thể nào nói nổi.Lữ Thiếu Khanh không để ý những lễ tiết này, ngược lại hắn còn ghét đám lễ tiết này nữa.Hắn khoát tay, nói với Tô Uẩn Ngọc: "Bá mẫu, không cần phiền như vậy, người cứ tìm đại một căn phòng nào đó cho ta là được, chúng ta ở vài ngày là đi ngay."Tiêu Y lập tức giơ tay lên, la hét: "Nhị sư huynh, ta dẫn huynh đi."Đây là Tiêu gia, địa bàn của nàng, đương nhiên nàng phải tìm cho Nhị sư huynh chỗ ở tốt nhất."Được, đi thôi."Sau đó, Tiêu Y bỏ mẫu thân của mình lại, mang Lữ Thiếu Khanh vào bên trong.Để Tô Uẩn Ngọc đứng ngơ ngác tại chỗ, thất thần nhìn nữ nhi của mình.Khi bà thấy nữ nhi thường thường níu lấy y phục của Lữ Thiếu Khanh, lại bị Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ đẩy ra, như có điều suy tư.Buổi tối!Lữ Thiếu Khanh không ở trong phòng, mà là ngồi xếp bằng trên nóc nhà.Nơi này là nội viện Tiêu gia, tộc nhân bình thường không có tư cách tiến vào nơi này.Chỉ có tộc nhân hạch tâm của Tiêu gia mới có thể ở lại đây.Đa số tộc nhân ở phân tán trong Dương Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận