Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2133: Chương 2133

Chương 2133: Chương 2133Chương 2133: Chương 2133
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nói chuyện phiếm?
Gia Cát Huân không nhịn được mà trợn trắng mắt, đâm ra lại có vài phần phong tình. Nhân loại trước mắt này đầu óc không bình thường à?
Còn nói chuyện phiếm?
Còn nếu cho ta hành động lại được, ta sẽ đánh nổ cái đầu chó của ngươi.
Gia Cát Huần hung hăng nghĩ vậy.
Bị người ta bắt làm tù binh còn nói chuyện phiếm nữa? Ngây thơi
Ngây thơi
Nàng ta không muốn làm chuyện ngây thơ như thế, lại lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không muốn quan tâm đến Tiêu Y.
Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ: “Thú vị đấy, tính cách này thế nào cũng sẽ thích Nhị sư huynh.”
Bảo sao lại để cho ta đi tìm hiểu tình hình gia tộc của nàng ta.
Tiêu Y dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi gả cho Nhị sử huynh của ta đi.”
Thích?
Gả cho hắn?
Gia Cát Huân suýt nữa thì nổ tung.
Nàng ta cảm thấy mình đã bị mạo phạm, bị nhục nhã. Nàng ta đường đường là đại tiểu thư Gia Cát gia, là thiên tài của gia tộc ẩn thế, là tồn tại Luyện Hư kỳ.
Một nhân loại yếu đuối lại mong làm đạo lữ với mình? “Có gan thì giết ta đi, đừng có làm nhục ta như vậy.” Gia Cát Huân tức giận nói.
“Ai làm nhục ngươi?” Tiêu Y khó hiểu: “Ngươi tức giận như vậy làm gì?”
“Ngươi không biết có bao nhiêu người muốn làm đạo lữ của Nhị sư huynh ta đâu.”
Nói xong, Tiêu Y vỗ vỗ cái chân ngắn của Tiểu Hắc đang cưỡi trên cổ mình: “Đúng không, Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc gật đầu nhỏ, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ba ba giỏi nhất!”
Gia Cát Huân tức giận sắp nổ tung, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Gia Cát Huân cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ bị nhục nhã như thế.
Không ngờ nàng ta lại bị một tên nhân tộc yếu đuối thích, muốn làm đạo lữ của mình, nghĩ thôi cũng đủ buồn nôn. Càng khiến người ta nhục nhã hơn hắn còn là một nam nhân cặn bã cưới lần hai. Con gái đã lớn thế rồi.
Nàng ta gả qua làm gì?
Làm tiểu thiếp ư?
Làm mẹ kế à? Gia Cát Huân chỉ hận mình đang bị giam lại, nếu không nhất định sẽ chơi chết tất cả mọi người ở đây.
Gia Cát Huân tức giận đến mức run rẩy.
Gia Cát Huân phẫn nộ đến cực điểm nhìn Tiểu Hắc quơ quơ đôi chân bé tẹo, đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Từ Hàn tỉnh ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, chưa kịp kiến công lập nghiệp đã trở thành tù nhân, bị người ta làm nhục như vậy.
Bị một tên nhân loại cưới lần hai coi trọng.
Còn có người nào bi thảm hơn mình không?
Tiêu Y thấy Gia Cát Huân run rẩy lại cười càng vui vẻ hơn: “Ngươi kích động lắm à?” “Cũng phải, dù sao Nhị sư huynh của ta anh minh thần võ như thế, ngươi kích động cũng là rất bình thường.” “Nhưng ngươi đừng kích động đến thế, cái bát úp còn chưa được lật lên đâu. Muốn lọt vào mắt xanh của Nhị sư huynh ta phải cố gắng hơn nữa đấy, nếu không sau này sẽ bị ghét bỏ.” Gia Cát Huân tức giận đến mức suýt nữa đã ngất đi.
Một tên nam nhân cặn bã cưới lần hai, còn muốn ghét bỏ mình nữa à?
Nàng ta đã rớt giá đến mức này sao?
Gia Cát Huân run run, cắn răng, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa: “Dám... dám nhục nhã ta, ta... ta và các ngươi thề không đội trời chung.”
“A?”“ Tiêu Y kỳ quái hỏi: “Ngươi tức giận như vậy làm gì?” “Muốn qua cửa, không thể dễ dàng như thế.”
“Dù Nhị sư huynh của ta có chấp nhận, thì cửa ải Đại sư huynh cua ta cũng không dê đầu.”
“Nhưng ngươi yên tầm, ta sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi, dù có phải viết tâm đắc ta cũng nhận.”
Cơn giận xộc thẳng lên trán, Gia Cát Huân suýt nữa thì ngất đi.
“Ngươi... ngươi đáng chết!” Vào thời khắc này, Gia Cát Huân cảm thấy Tiêu Y mới là người đáng chết nhất. Lữ Thiếu Khanh cũng phải xếp thứ hai.
“Không phải chứ? Ta đã làm đến nước này ngươi còn thế à?” Tiêu Y không vui: “Ngươi là nữ nhân xấu.”
“Ngươi muốn làm chị dâu của ta vẫn còn kếm một chút.” “Muốn ngực không có ngực, mông lại hơi to, a, không phải ngươi từng sinh khỉ con chứ?” Gia Cát Huân sắp hỏng mất rồi.
Nữ nhân nhân loại ghê tởm này, quá độc miệng. Chỉ mấy câu đã khiến nàng ta tức giận đến mức sụp đổ. Nàng ta nghiến răng nhìn chòng chọc vào Tiêu Y: “Ngươi!”
Lại hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, nàng ta cố nén lửa giận trong lòng, cố gắng để tỉnh táo.
Khi đã khôi phục được bình tĩnh, Gia Cát Huân sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Y: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Trong thâm tâm nàng ta dầng
Nàng ta hiểu, nữ nhân trước mắt không hề đơn giản.
“Ha ha.” Tiêu Y cười rất vui vẻ: “Nói chuyện nào, chúng ta tâm sự nhé.”
“Trước hết làm quen một chút đã, dù sao sau này cũng là người một nhà.”
Người một nhà?
Gia Cát Huân suýt nữa không kìm nổi lửa giận nữa.
Mẹ nó chứ ai muốn trở thành người một nhà với các ngươi? Nhân loại yếu đuối, vô sỉ, hạ lưu, hèn hạ hỗn đản, các ngươi cũng xứng sao? Thật sự là nhân loại đáng chất.
“Các ngươi lại muốn làm gì? Khiêu khích Thánh tộc chúng ta sao?” Gia Cát Huân không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề trên với Tiêu Y nữa, lúc này Tiêu Y khiến cho nàng ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Mình còn chưa mở miệng, suýt nữa đã bị nàng gọi là tấu tử rồi.
Không nói gì, một lát nữa nói không chừng mình đã là mẹ của tiểu nha đầu trên cổ nàng rồi.
Cho nên, vẫn nên ứng phó một chút, hơn nữa còn phải tìm cách nói lẳng sang chuyện khác.
“Nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ muốn tìm sư mẫu, ai để ý đến Ma tộc các ngươi.” Tiêu Y giải thích rõ ràng: “Bắt các ngươi là vì các ngươi tới tận nhà gầy sự, rơi vào tay Nhị sư huynh của ta.”
“Đám ngu xuẩn ở Thánh địa kia.” Gia Cát Huân phẫn nộ, trong lòng chửi mắng hết cả đám Loan Tinh Duyệt, Kiếm Lan.
Không có tí thực lực nào còn dám học người ta đến nhà gây sự, đúng là muốn chết. Vì sao mình lại ngốc thế? Sao lại muốn đến đây ra mặt vì bọn họ?
“Đúng vậy, một đám ngu xuẩn, lúc trước Nhị sư huynh của ta cũng nói thế.”
Con ngươi Gia Cát Huân đột nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Y: “Các ngươi... đã từng tới Hàn tinh?”
“Lúc trước kẻ đại náo Thánh địa là các ngươi?”
Gia tộc ẩn thế bế môn không ra khỏi cửa, biết có nhân loại đến đại náo Thánh địa, nhưng cũng không biết tin tức cụ thể, bên Thánh địa cũng sẽ không trắng trợn công bố.
Gia Cát Huân chỉ biết có chuyện như thế, nhưng không biết là ai, tên gì.
Hiện giờ từ lời Tiêu Y nói nàng ta lại nghe ra vài phần ý tứ khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận