Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1401: Đại ca, ngươi tìm ai?

Chương 1401: Đại ca, ngươi tìm ai?Chương 1401: Đại ca, ngươi tìm ai?
Ba ngày sao?
Thế giới nhìn đã bình tĩnh, chiến đấu đã kết thúc rồi à?
Nhưng, làm thế nào mà kết thúc?
Tương Quỳ được Tương Ti Tiên đỡ ngồi dậy, liền nghe Tiêu Y quát lên.
"Đại sư huynhl"
Tương Quỳ quay đầu nhìn lại, Kế Ngôn đã tỉnh lại, mà lại đã đứng lên.
Vãi!
Ta già thật rồi sao?
Tương Quỳ nhìn thấy cảnh này không kìm được hoài nghỉ sâu sắc.
Thương thế của Kế Ngôn còn nặng hơn ông ta, trạng thái còn yếu hơn ông ta nhưng Kế Ngôn lại trực tiếp đức dậy, nhìn còn có tinh thần hơn ông ta.
Kế Ngôn đứng lên, ánh mắt tuần sát một vòng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
"Đại sư huynh!"
Tiêu Y con mắt đỏ ngầu, đi đến bên cạnh Kế Ngôn, cúi đầu: "Nhị sư huynh không thấy đâu nữa."
"Ta đã tìm kiếm rất lâu rồi nhưng không thấy, tiểu Hắc, đại Bạch bọn chúng cũng đang tìm nhưng không thấy Nhị sư huynh đâu."
Nói, rồi nói, cuối cùng Tiêu Y không kìm được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.
Ba ngày nay, nàng gần như lật từng tước thức trong khuôn viên trăm vạn dặm xung quanh nhưng đều không tìm thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh. Khí tức của Lữ Thiếu Khanh cũng biến mất không thấy đâu, ngay cả tiểu Hắc cũng không cảm nhận được.
Trong lòng Tiêu Y có một loại dự cảm không tốt, vừa muốn chăm sóc Kế Ngôn cũng muốn tìm kiếm Lữ Thiếu Khanh.
Trong ba ngày này, áp lực nàng phải chịu cực lớn.
Giờ Kế Ngôn đã tỉnh lại, cuối cùng Tiêu Y không kìm được bi thương trong lòng, bật khóc.
"Đại sư huynh, huynh nói xem, có phải Nhị sư huynh bị cuốn xuống đất rồi không, ta sợ sẽ không còn được gặp lại Nhị sư huynh nữa."
Kế Ngôn cũng do nàng vớt ra từ trong nham tương, lúc ấy đại địa đang chấn động, nham tương đang cuộn trào, cả thế giới như đang sụp đổ vậy. Lữ Thiếu Khanh bị chôn ở trên mặt đất, bị nham tương thôn phệ không có gì lạ.
"Không cần khóc, đệ ấy ở trên kia."
Giọng Kế Ngôn vang lên, Tiêu Y ngây ngẩn cả người, Tương Quỳ, Tương T¡ Tiên ở bên cũng ngây ngẩn cả người.
Ở phía trên?
Đám người ngẩng đầu, học Kế Ngôn nhìn về phía bầu trời.
Hư không vỡ tan trên trời vẫn còn, dưới sức mạnh quy tắc đang từ từ đóng lại, tốc độ rất chậm, xa xa nhìn lại, như từng mảng đốm đen lớn biết nhúc nhích che kín bầu trời, nhìn thấy mà giật mình.
Phía trên đã không có bất kỳ tầng mây, nhưng mà đi thẳng lên trên nữa lại là một mảnh mông lung, không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Dường như nơi đó là phía trên cửu thiên, nghiêm cấm phàm nhân nhìn trộm.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh thật sự ở phía trên sao?"
Trong mắt Tiêu Y rươm rướm nước mắt, bàn tay nhỏ siết chặt, vô cùng căng thẳng, cơ thể đang khẽ run lên.
Chỉ sợ là Kế Ngôn đang an ủi nàng.
Tương Quỳ cũng không kìm được mở miệng: "Tiểu tử kia làm sao ở phía trên rồi?"
Ngươi chắc chắn ngươi nói không phải ở dưới mà là phía trên chứ?
Kế Ngôn không quay đầu lại, thần sắc vẫn phức tạp như trước nhìn lên bầu trời: Ta có thể cảm nhận được."
Lại một lần nữa được sư đệ cứu rồi.
Trong lòng Kế Ngôn rất phiền muộn nhưng không thể hiện ra. Một kiếm kia đã một lần nữa giúp hắn ta lĩnh ngộ rất nhiều, lần chiến đấu này giúp hắn ta thu hoạch rất nhiều.
Nhất định phải an toàn trở về.
Nhìn lên bầu trời Kế Ngôn trong lòng âm thầm nói.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh trên thực tế là ở trong một cái không gian khác.
Nơi này Lữ Thiếu Khanh cũng không biết là nơi nào, nhưng hắn biết, hiện tại hẳn rất nguy hiểm.
Trước mặt hắn là một cái bóng người màu đen, không thấy rõ gương mặt, giống như bóng người trong mấy bộ phim anime kiếp trước.
Thậm chí có thể nói, Lữ Thiếu Khanh cũng không dám chắc chắn trước mặt có phải người hay không.
Cơ thể màu đen trong suốt, thứ duy nhất có thể nhìn thấy cũng chỉ là một cặp mắt vô cùng đặc biệt, màu xám, không có con ngươi, giống như mù lòa nhưng trông rất dọa người.
Trên người bóng đen từ tà ác vô tận phát tán ra thứ giống như bản nguyên tà ác, khí tức tà ác không ngừng tản ra khiến Lữ Thiếu Khanh vô cùng khó chịu.
Đối mặt với nó Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như đối mặt với hầm cầu, vô cùng buồn nôn.
Thậm chí Lữ Thiếu Khanh không biết vì sao mình xuất hiện ở đây.
Ký ức cuối cùng của hắn là một kiếm kinh khủng mà Kế Ngôn tung ra. Một kiếm đó hắn thấy giống như một kiếm do Tiên đế đích thân đánh ra, chém thiên địa thành hai nữa.
Cuối cùng Kế Ngôn đã bổ được bàn †ay màu đen, sau đó bóng đen xuất hiện, uy áp tăng mạnh, cuối cùng hắn không cách nào ngăn cản được uy áp nên ngất đi.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại đã thấy bóng đen trước mặt.
Bóng đen lạnh lùng nhìn chằm chăm Lữ Thiếu Khanh, uy áp phô thiên cái địa khiến hắn hít thở khó khăn.
"Cút ra đây!"
Không thấy bóng đen mở miệng, âm thanh quanh quẩn chung quanh, tà ác lạnh lẽo khiến linh hôn Lữ Thiếu Khanh cũng vì thế hơi run rẩy.
Nhưng cùng lúc đó, Lữ Thiếu Khanh cũng biết được tình hình của mình hiện lại.
Hắn và bóng đen trước mặt đều ở trạng thái thần thức, tuy nhiên không gian chung quanh không phải thức hải của hắn. Mắt thấy bóng đen nhìn chòng chọc vào hắn, hận không thể nuốt mình, Lữ Thiếu Khanh thử mở miệng thăm dò:
"Đại ca, có chuyện gì, mọi người ngồi xuống, từ từ nói, thế nào?"
Bóng đen cho hẳn áp lực rất lớn, cho dù hắn từng tu luyện Kinh Thần quyết, dưới loại trạng thái này hắn vẫn cảm thấy mình như một đứa trẻ, bóng đen trước mặt là một cao thủ võ lâm tuyệt thế.
Đánh không lại, chắc chắn đánh không lại.
Cho nên, thái độ của Lữ Thiếu Khanh vô cùng khiêm nhường khách khí, hận không thể móc tim mình ra để hắn ta nhìn thấy sự chân thành của mình.
Bóng đen không có hành động gì, con mắt màu xám nhìn chằm chằm hắn, như là có thể nhìn xuyên qua hắn vậy. Âm thanh tiếp tục vang lên: "Cút ra đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận