Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 456 - Đệ nhất tiện đạo thiên tài Tề Châu



Chương 456: Đệ nhất tiện đạo thiên tài Tề ChâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y khẽ lắc đầu, ra hiệu Thái Mân yên tâm: “Đại sư huynh rất lợi hại, Nhị sư huynh một mực bị huynh ấy đè ép.”Từ sau khi nàng tới Thiên Ngự Phong, Nhị sư huynh đã không thắng nổi Đại sư huynh, kết quả tốt nhất cũng là hai người đánh ngang tay.Thái Mân nghe vậy, trong lòng an tâm một chút, nếu Lữ Thiếu Khanh thắng, nàng ta sẽ cảm thấy thế giới này không thể tin vào chính nghĩa nữa.Thế giới như vậy thì hủy diệt đi là được rồi.Trên bầu trời, Lữ Thiếu Khanh còn đang đắc ý càn rỡ khiến người ta được thấy rõ thế nào gọi là tiểu nhân đắc chí.“Ha ha, huynh đây là đang tự mình chuốc lấy cực khổ, hối hận đi?”“Hôm nay không đánh huynh một trận, đánh huynh xong lại đi bắt nạt sư muội một chút, cuộc sống thật hoàn mỹ, hahaha.”Tiêu Y nghe vậy, khuôn mặt nhỏ tức giận căng phồng lên như ếch xanh, sao lại dính đến ta rồi?Tiêu Y quơ nắm tay nhỏ: “Đại sư huynh, cố lên!”Vừa dứt lời, trên bầu trời chợt bộc phát ra một cỗ kiếm ý, dùng thế vô địch quét ngang hết thảy, xoắn nát tầng tầng sóng xung kích vô hình.Lữ Thiếu Khanh giống gặp quỷ, kêu lên: “Móa nó, huynh…”Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, ôm đầu rơi thẳng tắp từ trên trời xuống.Kế Ngôn chậm rãi rơi xuống, trên gương mặt lạnh lùng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn tâm trạng không tệ.Sau khi Kế Ngôn rơi xuống nhìn thấy Tiêu Y thì nụ cười nhạt liền mất đi, tăng thêm vài phần nghiêm khắc, như thanh lợi kiếm trở vào bao, phong mang ẩn tàng nhưng sát khí không giảm, nói một câu: “Sao còn rảnh rỗi ở đây xem náo nhiệt?”Tiêu Y rụt đầu, trông Đại sư huynh đáng sợ quá.Tiêu Y vừa định nói sẽ đi tu luyện thì ở phía xa Lữ Thiếu Khanh như quỷ khóc sói gào, hấp tấp xông lại, chỉ vào Kế Ngôn mắng to.“Khốn kiếp, hèn hạ, vô sỉ.”Tiêu Y chú ý thấy khóe miệng Đại sư huynh hơi nhếch lên.Sau đó hắn ta khôi phục dáng vẻ mây trôi nước chảy, ung dung không vội, bạch y tung bay.Thái Mân nhìn thấy mà xuân tâm dập dờn.Nàng ta có kích động ngã nhào vào Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt Kế Ngôn, vòng quanh Kế Ngôn một vòng, vừa đi vòng quanh vừa mắng to: “Huynh quả là tiện đạo thiên tài, tiện trong tiện nhân, trong tay không kiếm, trong lòng có đê tiện.”“Ra ngoài đừng nói huynh là sư huynh của ta, ta không gánh nổi cái danh đó đâu.”Lữ Thiếu Khanh không ngờ Kế Ngôn lại lợi hại như thế.Dạy Kinh Thần quyết cho hắn ta, hắn ta lại có thể dung hợp kiếm ý trong thần thức.Thần thức vốn là đã rất mạnh, cộng thêm kiếm ý.Nó như một thanh kiếm cộng thêm buff phá giáp, thế này thì ai mà chịu nổi?Dù sao trong lúc Lữ Thiếu Khanh hắn vội vàng không kịp chuẩn bị thì hắn cũng đã chịu chút thiệt thòi, đau chết hắn.“Sau này, huynh là đệ nhất tiện đạo thiên tài Tề Châu, ai dám có ý kiến ta là kẻ đầu tiên đi giết hắn.”Tiêu Y rất muốn nói một câu,huynh mới là đệ nhất tiện đạo thiên tài Tề ChâuKế Ngôn cười lạnh, ngữ khí không giấu được đắc ý: “Còn định đánh tiếp sao?”Có thể khiến Lữ Thiếu Khanh chịu thiệt thòi, trong lòng hắn ta rất thoải mái.Tiêu Y phấn chấn, vẫn còn trận thứ ba sao?Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đang định bù đắp những gì đã mất à?Ánh mắt Tiêu Y sáng rực, mang theo quang mang khó hiểu.Ôi chao, chờ lát nữa đánh nhau rồi phải đi tìm cái ghế để ngồi mới được.Lữ Thiếu Khanh có ngốc mới đánh tiếp, đánh không thắng thì chẳng phải là tự đi chịu ngược sao?“Được rồi, ta là người yêu chuộng hòa bình nhất, không muốn chắp nhật với loại cuồng bạo lực như huynh.”Ánh mắt Tiêu Y ảm đạm, không có nữa sao?Thất vọng quá.Tiếp theo, Tiêu Y cảm thấy cả người lạnh run.Nàng ta ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt Lữ Thiếu Khanh.Cơ thể Tiêu Y cứng đờ, , tê cả da đầu, trái tim nhỏ bé đập kịch liệt trong lồng ngực.Không thể nào, Nhị sư huynh muốn làm gì?Thua thiệt nhận ở chỗ Đại sư huynh đều muốn tìm lại trên người ta sao?“Nhị, Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?”Tiêu Y vội xoay đầu sang một bên, không dám nhìn vào hai mắt Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt Nhị sư huynh rất khủng bố, nhìn sẽ gặp ác mộng đấy.“Kiếm ý trong cơ thể vẫn ổn chứ?”Giọng điều Lữ Thiếu Khanh rất ôn hòa hỏi một câu.Nhưng mà Nhị sư huynh càng như vậy, trong lòng Tiêu Y càng sợ hãi.Nàng ta lắc đầu, thận trọng lui lại: “Ta, giờ ta sẽ đi ngay.”“Chậm đã, ta thấy muội không tĩnh tâm được, để ta giúp muội ổn định lại tâm thần mới được.”Tiêu Y tê cả da đầu, càng cảm thấy không ổn.Nàng ta vội vàng từ chối: “Nhị, Nhị sư huynh, tự muội làm được, không cần gì đâu.”“Vừa rồi ta nhìn thấy sắc mặt muội vàng lắm, đầu óc thì càng không cần phải nói rồi.” Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói: “Không thu thập muội, đến ngủ ta cũng không ngủ được.”Oa!Cứu mạng.Huynh bị Đại sư huynh bắt nạt liền đến bặt nạt tiểu sư muội ta đây à.Bước chân Tiêu Y nhỏ ngắn, như chú thỏ con đang sợ hãi trốn đi, tốc độ cực nhanh.Dưới uy áp kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y cảm thấy cỗ kiếm ý trong cơ thể kia không hề có chút vấn đề gì.Tiêu Y cấp tốc chạy đến bên người Kế Ngôn: “Đại sư huynh!”Kế Ngôn đứng ra: “Đánh không lại ta, liền muốn khi dễ sư muội?”“Muốn khi dễ sư muội, qua cửa ta đi này.”Tiêu Y cảm động đến lệ nóng doanh tròng, vẫn là Đại sư huynh tốt.Mặc dù bây giờ kiếm ý trong cơ thể đang bộc phát, vô cùng đau đớn, nhưng Tiêu Y vẫn cảm thấy Đại sư huynh lúc này là tốt nhất.Như một vị huynh trưởng đôn hậu, bờ lưng cao lớn khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.Lữ Thiếu Khanh mắng: “Làm gì vậy? Ta đang muốn tốt cho muội ấy đấy, trong đầu cả ngày toàn nghĩ đến mấy thứ bẩn thỉu. Giờ huyết dịch cũng biến thành màu vàng rồi đây này.”Quả nhiên.Trong lòng Tiêu Y càng thêm khẳng định, chắc chắn Nhị sư huynh đã luyện Độc Tâm Thuật.Bằng không làm sao lại biết suy nghĩ trong lòng ta?Nhưng mà, Đại sư huynh đã nói, muốn khi dễ ta phải bước qua ải huynh ấy.Hừ, Nhị sư huynh huynh đánh không lại Đại sư huynh, ta xem huynh còn cách nào khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận