Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1808

Chương 1808
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Giết!”
Long Kiện chủ động xuất thủ, Thiên Huyết Ti một lần nữa bay múa.
Ánh sáng màu đỏ chiếu rọi thương khung, tơ mỏng huyết sắc như không báo hiệu trước tản mát ra khí tức nguy hiểm huyết máu.
Tơ mỏng huyết sắc giương nanh múa vuốt, tựa như lợi trảo của hung thú.
Nhưng sau một khắc, quang mang không có dấu hiệu nào biến mất, trên bầu trời lại một lần nữa tạo nên một cỗ ba động vô hình.
Lĩnh vực!
Ở thời điểm này, Long Kiện phóng xuất ra lĩnh vực của hắn ta.
Thiên Huyết Ti như ẩn hình, biến mất ở trong hư không.
Nhưng thương khung vừa nhìn không có gì lại tản mát ra khí tức càng thêm nguy hiểm.
Mặc dù không biết tác dụng lĩnh vực của Long Kiện nhưng nhìn nơi này, Tiêu Y bọn họ cũng có thể đại khái đoán ra tác dụng lĩnh vực của Long Kiện là cái gì.
Không có gì ngoài mấy thứ ẩn hình đánh lén, gia tăng uy lực.
Giản Bắc bọn hắn lo lắng, chỉ sợ Kế Ngôn lại bởi vậy mà chịu thiệt thòi.
Nhưng trong lòng Tiêu Y lại vô cùng tự tin: “Chiêu này vô dụng với Đại sư huynh.”
Nàng dừng lại, bổ sung thêm một câu: “Với Nhị sư huynh ta cũng vô dụng.”
Trên trời cao, một mảnh hư vô, tường hòa vô cùng.
Trên thực tế lại là cuồn cuộn sóng ngầm, hung hiểm vạn phần.
Mặt hồ giống như cực kỳ tĩnh lặng, bên dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm, sát cơ tứ phía.
Thiên Huyết Ti như che giấu thích khách, tìm cơ hội trong bóng tối.
Trong lòng Long Kiện quyết tâm, trong lĩnh vực, xem ngươi ngăn cản như thế nào.
Thiên Huyết Ti lặng yên không tiếng động đột nhiên xuất hiện sau lưng Kế Ngôn, hóa thành hung khí hung ác nhất, lợi hại nhất hung hăng đâm tới Kế Ngôn.
Nhanh như thiểm điện, một khi bị đánh trúng, Long Kiện có lòng tin có thể hung hăng cho Kế Ngôn một kích.
Nhưng Kế Ngôn lại quay người một kiếm, Thiên Huyết Ti lít nha lít nhít lại bị chặt đứt vô số.
Long Kiện đau đến mức toàn thân run rẩy.
Đáng chết!
Long Kiện không ngờ cảm giác của Kế Ngôn nhạy cảm như vậy, đánh lén căn bản không thể làm được gì.
Trong mắt Long Kiện chợt lóe lên tia tàn nhẫn, suy nghĩ trong lòng lại một lần nữa kiên định.
“Giết!”
Như phục binh mai phục đã lâu, Thiên Huyết Ti lại một lần nữa bốn phương tám hướng bao phủ lấy Kế Ngôn.
Nhìn thấy bầu trời lại một lần nữa tràn ngập huyết quang màu đỏ như nước biển cuốn lên, Quản Đại Ngưu bĩu môi, cảm thấy vô cùng coi thường.
“Ma tộc không được nữa rồi à, hết cách rồi sao? Tới tới lui lui đều là một chiêu này.”
Động một chút là Thiên Huyết Ti cuốn tới, bao vây đối thủ lại.
Thiên Huyết Ti không gì không phá, lực sát thương rất đáng sợ.
Một chiêu này đối phó người bình thường có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng mà đối thủ lần này Long Kiện gặp không phải người bình thường.
Cho dù là Lữ Thiếu Khanh hay Kế Ngôn đều có cách đối phó với Thiên Huyết Ti.
Long Kiện hết lần này đến lần khác không công mà lui.
Cho nên trong lòng Quản Đại Ngưu âm thầm khinh bỉ, chiêu thức giống nhau chẳng có điểm gì mới mà cũng muốn đánh thắng?
Hắn ta lẩm bẩm: “Nếu là ta, còn không bằng tự bạo đâu, uy lực như vậy sẽ càng lớn hơn.
Quản Đại Ngưu vừa mới nói xong, một tiếng ầm ầm nổ vang to lớn.
Bầu trời màu đỏ giống như bốc cháy, sương mù bạo tạc đằng không bay lên, vô số năng lượng phát tiết.
Như trên cửu thiên mở ra một lỗ hổng, năng lượng kinh khủng đang từ lỗ hổng phát tiết vào trong nhân thế, hủy thiên diệt địa.
Bị liên lụy đầu tiên là ở phía dưới mặt đất.
Sóng xung kích bạo tạc từ trên trời giáng xuống, như lưu tinh rơi xuống, hung hăng nện ở trên mặt đất.
“Ầm ầm!”
Lại là tiếng nổ cực lớn, mặt đất bị hung hăng gọt bớt, bùn đất bốc hơi trong bạo tạc để lại một cái hố khổng lồ, hố sâu không thấy đáy xuất hiện.
Giống như địa tâm cũng đã bị nổ, vô số nham tương xuất hiện, sau một khắc lại hóa thành hư vô trong năng lượng kinh khủng.
Quang mang bạo tạc bắn ra bốn phía, sóng xung kích theo đó không ngừng mở rộng.
Những nơi đi qua tất cả đều chôn vùi, hóa thành bụi bặm cực kỳ nhỏ giữa trời đất.
“Móa!”
Nhìn năng lực bạo tạc không ngừng khuếch tán về phía mình, Giản Bắc nhảy lên cao ba trượng, hô to: “Chạy mau!”
Trước mặt cỗ năng lượng kinh khủng này, cho dù là Hóa Thần cũng cảm thấy mình như con kiến hôi nhỏ bé.
Cho dù khoảng cách rất xa nhưng phạm vi bạo tạc lần này lớn vượt quá mức tưởng tượng, không chạy thì chờ bị nổ chết đi.
Thịt mỡ trên mặt Quản Đại Ngưu run rẩy, hắn ta lập tức quay người chạy về phía xa.
Đám người theo sát phía sau, Doãn Kỳ vừa chạy vừa rút cự kiếm của mình ra vung vẩy: “Tên mập chết bầm, ngươi đừng chạy, để ta chém chết ngươi.”
“Ầm ầm!”
Tất cả mọi người chạy rất nhanh, nhưng vẫn bị sóng xung kích của bạo tạc đuổi kịp.
Năng lượng cuốn theo đánh tới.
“Phụt!”
Tuyên Vân Tâm, Mạnh Tiêu, Giản Bắc ba người vốn đã bị thương lập tức không chịu nổi loại công kích này.
Bọn hắn nhao nhao thổ huyết, thân ảnh thất tha thất thểu, trên không trung giống như có thể sẽ té xuống bất cứ lúc nào.
Hai Nguyên Anh trung kỳ như Quản Đại Ngưu và Doãn Kỳ thì càng như gặp phải trọng kích, nôn máu càng nhiều, nện mạnh trên mặt đất.
Tiêu Y là tu sĩ Hóa Thần không bị thương lập tức ngăn ở phía trước, trợ giúp mọi người ngăn cản xung kích của bạo tạc.
Tuy nhiên Tiêu Y vừa tiến vào cảnh giới Hóa Thần không bao lâu, đối mặt với loại bạo tạc này nàng cũng lộ ra hữu tâm vô lực.
Chỉ chặn được vài hơi thở, linh lực trong cơ thể Tiêu Y bị quét sạch sành sanh, rốt cuộc không thể duy trì được nữa.
Sóng xung kích như một con mãnh ngưu đầm sầm tới, Tiêu Y a một tiếng, cũng bị tung bay.
Cuối cùng vẫn là tiểu Hắc xuất thủ, đằng không mà lên, tái hiện trạng thái hóa hình thành dạng chim, hét lên một tiếng, một cỗ kiếm ý bộc phát từ trên người nó, lông vũ trên người dựng đứng lên từng sợi, như từng thanh thần kiếm.
Kiếm vô hình ý đằng không mà lên, hóa thành một bình chướng trên không trung.
Hai loại sức mạnh khác biệt va chạm khiến không gian chung quanh vặn vẹo, vỡ tan.
Cứ như vùng trời đất này có thể sẽ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Nhưng mà năng lượng bạo tạc quá lớn, bình chướng tiểu Hắc dựng lên không ngừng tiêu tán.
Như cuồng phong thổi mạnh, bụi đất trên mặt đất không ngừng bị thổi tan, biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận