Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 439 - Tiền bối hạ giá (tt)



Chương 439: Tiền bối hạ giá (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y phiền muộn, bị chê rồi.Còn nụ cười của Lưu Hào bên dưới thì ngưng lại, cả người đều ngây ngẩn, không thể nào, thật sự xuất thủ vì một vạn linh thạch sao?Đây là tiền bối cọng lông gì?Tài chủ sát vách nhà cũng không có lòng tham đến như vậy.Đùa ta à, tiền bối thật sự sẽ vì một vạn viên linh thạch mà khom lưng à?Ta chưa từng thấy tiền bối nào hạ giá đến thế.Lưu Hào nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh, muốn tìm ra chút manh mối gì đó từ trên người Lữ Thiếu Khanh.Khí tức của Lữ Thiếu Khanh quá mức bình thường, bình thường đến mức dễ khiến người ta không chú ý đến hắn.Cộng thêm Lữ Thiếu Khanh trẻ tuổi như vậy, trong lòng Lưu Hào dần dần hoài nghi.Ừm, chẳng lẽ cái gọi là tiền bối, chẳng qua là vì bọn hắn cảm thấy kẻ này lợi hại thôi?Những tu sĩ bình thường đều gọi người có thực lực cảnh giới mạnh hơn là tiền bối, đây là một loại lễ phép.Thái Mân và Cố Quân Hào chẳng qua chỉ là Kết Đan sơ kỳ, thực lực tầng một tầng hai.Kết Đan kỳ tầng ba với bọn họ mà nói đều là tiền bối.Ánh mắt Lưu Hào lấp lóe, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ rất nhiều.Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh thế nào cũng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ là một thiếu gia ăn chơi, một tiểu bạch kiểm.Lữ Thiếu Khanh quát Lưu Hào như hù dòa con nít: “Cút đi, nhân lúc tâm trạng ta không tệ, mau cút đi.”“Bằng không ta làm thịt ngươi đấy.”Sắc mặt Lưu Hào âm trầm, vết sẹo trên mặt khẽ nhúc nhích, sát ý ngập trời.Sao hắn ta có thể lùi bước vì một câu nói của Lữ Thiếu Khanh?Càng quan trọng hơn là, Lưu Hào mang người thiết kế mai phục, nhằm vào Thái Mân cùng Cố Quân Hào, đây là chuyện hắn ta mưu đồ đã lâu.Hắn ta không thể lùi bước vì một vị tiền bối chưa từng gặp mặt được.Lưu Hào sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng vẫn quyết định, tiền bối cái chóa gì, cút sang một bên đi.Hắn ta không thể lùi bước vì một vị tiền bối chưa từng gặp mặt, nếu không bọn thủ hạ sẽ nhìn hắn ta như thế nào?Hắn ta có còn mặt mũi nữa không? Sau này còn còn muốn lăn lộn nữa không?Lăn lộn ở cái nơi như thành Thiên Phỉ này, quan trọng nhất là mặt mũi.Mặt mũi cũng bị mất, có ai còn phục hắn ta nữa.“Đáng chết.” Lưu Hào đã hoàn toàn nổi giận, mặt sẹo nhúc nhích giống như đang sống dậy, gương mặt dữ tợn, hắn ta gầm lên với thủ hạ: “Lên cho ta, giết chết bọn hắn.”Lưu Hào ra tay trước, khởi xướng tiến công với Lữ Thiếu Khanh.Bất kể Lữ Thiếu Khanh có chân tài thực học hay không, tiên hạ thủ vi cường vậy.“Giả thần giả quỷ.”Lưu Hào hét lớn một tiếng, dưới sự điều khiển của hai tay, linh lực mãnh liệt tuôn ra, linh khí hội tụ thành một thanh phi kiếm khổng lồ, khí tức bạo ngược.“Đi!”Phi kiếm do linh khí hội tụ xé rách không khí, gào thét lao tới, như thần phạt chi kiếm trên trời, từ trời cao giáng xuống.Phong mang chi khí sắc bén tứ ngược, nhóm Tiêu Y đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn.Dưới áp lực cường đại, bọn họ trợn trừng mắt nhìn phi kiếm từ trên trời giáng xuống.Lưu Hào nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ, không nhúc nhích, trận pháp phòng ngự trên phi chu cũng không hiển hiện.Hắn ta lập tức vui mừng: “Haha, tiền bối chóa gì chứ, chẳng phải cũng ngoan ngoãn nhận lấy cái chết sao.”Nhưng một khắc sau.Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, linh lực mênh mông gào thét, phi kiếm Lưu Hào hao hết toàn lực để ngưng tụ lại ầm ầm vỡ nát.Lưu Hào kinh hãi, nỗi sợ hãi trong lòng như hạt giống từ dưới đất chui lên, bắt đầu nảy mầm sinh trưởng, trong nháy mắt đã thành cây đại thụ che trời.Đây là tuyệt chiêu hắn ta đắc ý nhất, cho dù là Kết Đan hậu kỳ cũng không thể ngăn chặn đơn giản như vậy.Lữ Thiếu Khanh chỉ nhẹ nhàng vung tay đã lập tức phá vỡ phi kiếm của hắn ta.Đây là cảnh giới gì?Đây là thực lực gì?Không phải là Nguyên Anh sao?Nhưng có Nguyên Anh kỳ trẻ như vậy sao?Có Nguyên Anh kỳ hạ giá như vậy sao?Lưu Hào cảm thấy trên đầu có vô số con côn trùng đang bò, hắn ta cố nén sợ hãi trong lòng: “Ngươi, ngươi là ai?”Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta một cái, ánh mắt lạnh băng khiến Lưu Hào suýt chút nữa tiểu trong quần.Thật sự là Nguyên Anh kỳ, quả thật là Nguyên Anh kỳ.Trong lòng Lưu Hào gầm rú.Hắn ta không nói hai lời, xoay người bỏ chạyĐối mặt đối thủ như vậy, cho hắn ta một trăm cái lá gan cũng không dám giao đấu.Mặc Quân kiếm xuất hiện, oanh một tiếng, kiếm quang đột khởi.Lưu Hào và thủ hạ của hắn ta trong nháy mắt bị kiếm quang thôn phệ.Đợi khi kiếm quang tán đi, đám Lưu Hào đã biến mất khỏi thiên địa này.Lữ Thiếu Khanh nhìn sang hai người Thái Mân và Cố Quân Hào.Trong lòng hai người Thái Mân, Cố Quân Hào lo lắng.Kết Đan trung kỳ Lưu Hào bị giết chết nhẹ nhàng.Hai người đều có một loại cảm giác, Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn rồi.Hai người vội vàng mang theo mấy tên thủ hạ hành lễ: “Xin, xin ra mắt tiền bối.”Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Cố Quân Hào, Cố Quân Hào lại một lần nữa cảm nhận được loại áp lực kia.Cố Quân Hào trong lòng lo lắng bất an, kiên trì nói: “Mạo, mạo phạm tiền bối, vẫn, vẫn mong tiền bối thứ lỗi.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh dừng vài hơi thở liền mỉm cười khiến người ta như tắm trong gió xuân: “Không sao, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, gặp phải chuyện bất bình thì chúng ta phải nghĩa bất dung từ thôi.”Thái Mân, Cố Quân Hào trừng to mắt, tiền bối làm sao vậy?Hay là bị người ta đoạt xá rồi?Tính tình sao trở nên tốt vậy chứ?Cố Quân Hào càng thụ sủng nhược kinh, trước đó suýt chút nữa bị Lữ Thiếu Khanh giết.Sau khi trở về, mấy ngày liên tục hắn ta đều gặp ác mộng.Cố Quân Hào cảm động vơ vét hết từ ngữ trong đầu, nghĩ ra vài lời hữu ích:“Tiền bối nhân nghĩa, chính là vinh hạnh của chúng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận