Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2012

Chương 2012Chương 2012
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên này Bạch Thước tức giận đến mức toàn thân phát run lên, Trấn Yêu Tháp thu nhỏ lại cũng run lên theo bà ta như điện giật.
Bạch Thước giận dữ hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nói vậy vừa rồi ngươi cam đoan cũng là giả?” “Ấy.” Lữ Thiếu Khanh trợn tròn hai mắt, lỡ quên mất việc này rồi.
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh xoay tròn, hắn lập tức cười bồi: “Tiền bối, ngươi thì khác, ta có thể cam đoan ta sẽ không lừa ngươi.” “Ta cam đoan, cam đoan của ta chắc chắn là thật.”
Cam đoan của ngươi?
Sắc mặt Bạch Thước đã siêu cấp khó coi.
Xem mình như trẻ con mà lừa chứt
“Ngươi đã quên mình vừa nói gì rồi à?” Bạch Thước nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, làm tồn tại nhiều tuổi nhất ở đầy, Bạch Thước lập tức đoán được vì sao vừa rồi Lữ Thiếu Khanh lại đồng ý nhanh như thế.
“Ngươi muốn lừa lẫy lòng tin của ta, sau đó sẽ tìm cơ hội vụng trộm rời đi, đúng không?”
Bạch Thước càng nói càng tức giận.
Tên tiểu hỗn đản này, quả nhiên là nhân loại, vô sỉ giảo hoạt.
Thậm chí, Bạch Thước còn muốn hỏi thử xem không biết có phải Lữ Thiếu Khanh xuất thân từ Hồ tộc không.
Lữ Thiếu Khanh bị vạch trần tâm tư mà không hề có vẻ ngượng ngùng, hắn còn cười ha hả phủ nhận: “Tiền bối, ngươi thật biết nói đùa.” “Ta là người thành thật nhất, chưa bao giờ gạt ai, càng sẽ không lừa người mỹ lệ như tiền bối.”
Bạch Thước hừ một tiếng, trong lòng không chút gợn sóng.
Bà ta nói: “Thề đi, ngươi thề ta sẽ tin ngươi.”
Hung Trừ lập tức đồng ý: “Không sai, thề đi, chỉ có thể mới chứng minh ngươi không nói dối.”
“Tốt, tốt.” Lữ Thiếu Khanh lập tức thề: “Ta thề, khi gặp được Xương Thần nhất định ta sẽ là người đầu tiên ra tay với nó.”
A?
Lữ Thiếu Khanh gọn gàng dứt khoát như thế lại lần nữa khiến mọi người cảm thấy kỳ quái.
Không có nguyên nhân gì khác, quá nhanh!
Cái này không giống cách làm người của Lữ Thiếu Khanh. Ngay cả Thiều Thừa cũng cảm thấy kỳ quái.
Thiều Thừa và Tiêu Y liếc nhau: “Tiểu Y, trong hồ lô của Nhị sư huynh con đang bán thuốc gì vậy?” Tiêu Y cũng ngơ ngác lắc đầu: “Con không biết ạ.”
Quá bất bình thường.
Với tính cách này của Nhị sư huynh, chắc hẳn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi nơi này.
Không nên ở lại liều chết với Xương Thần mới phải.
Tiêu Y rất tò mò, cũng rất muốn hỏi thăm rõ ràng.
Khi Lữ Thiếu Khanh trở về, Tiêu Y lập tức nhào tới: “Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì vậy?” “Có ý gì?”
“Huynh muốn ở lại đối phó với Xương Thần sao?” Tiêu Y hỏi.
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì còn có thể làm sao?”
“Bị chim già quấn thân, không cách nào thát được. Quá tuấn tú cũng là một cái tội.”
Kế Ngôn hết sức hài lòng với điều này: “Rất tốt, đến lúc đó có thể đàng hoàng so chiêu với nó.” “Huynh cút đi!” Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng: “Huynh thu liễm một chút cho ta đi.” “Để huynh đi đánh nhau, nửa đường huynh chơi đột phá. Không co s ta huynh đã chết một trăm lần đi một trăm lần về rồi.”
“Sư phụ, đánh huynh ấy, đánh mạnh vào mông huynh ấy đi.”
Thiều Thừa trừng mắt với hắn, rống lên: “Đừng có làm rộn, mau nói ngươi có ý định gì?
Lữ Thiếu Khanh bất mãn lẩm bẩm: “Sư phụ, ngài chiều huynh ấy quá rồi, ngài xem ngài chiều huynh ấy thành cái dạng gì rồi?”
“Chiều con như giết con, ngài từng nghe thấy chưa?”
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ đánh ngươi trước.”
Thiều .Thừa giơ tay lên.
Hỗn trướng, tức chết người, không xem xem giờ là lúc nào rồi.
Ta chiều ngươi mới đúng! “Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt lại, nói: “Chuyện rất đơn giản, đến lúc đó mọi người phải tập trung lại, không phân tán ra là tốt rồi.” Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn “Đặc biệt là huynh. Đừng có vừa thấy Xương Thần đã như nhìn thấy heo mẹ lập tức rống lên mà lao tới.”
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh rất phiền muộn mà thở dài: “Muốn về nhà, thật là khó.” Hiện tại trong nhẫn chứa đồ cũng sắp đạt được dấu mốc nho nhỏ rồi.
Về tới Thiên Ngự phong, miễn cưỡng có thể thực hiện mục tiêu nằm ngủ trên linh thạch rồi. Đáng tiếc, đến giờ còn chưa làm xong được cái việc nát này.
Thiều Thừa lo lắng hỏi: “Ngươi đã phát thề rồi, đến lúc đó phải làm sao?”
“Thật sự muốn cứng rắn đối đầu với Xương Thần sao?”
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nói: “Yên tâm đi, con tự sẽ có chừng mực.”
Nhìn cái dáng vẻ lấc cấc bất cần của LLữỮ Thiếu Khanh, Thiều Thừa tức điên chỉ muốn đánh người.
“Đây là Xương Thần, không phải con chó con mèo gì đầu.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Sư phụ, ngài yên một trăm cái tâm đi, con biết, con biết rõ mà.”
“Ngươi hiểu rõ?” Thiều Thừa tức giận. Đây chính là tồn tại Đại Thừa kỳ đấy, tiểu tử ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?
Tiêu Y vội vàng an ủi Thiều Thừa: “Sư phụ ngài không cần lo lắng. Không phải con đã từng kể với ngài về Tế Thần sao?”
“Đại sư huynh và Nhị sư huynh có thể làm thịt được Tế Thần, đương nhiên cũng không sợ Xương Thần.”
Nếu thật sự ép hai vị sư huynh của ta, Xương Thần gì đó chỉ là cặn bã thôi.
Thiều Thừa nghe vậy, âm thầm thở dài, quả nhiên mình đã già rồi.
Các đồ đệ đã lớn lên, đủ lông đủ cánh rồi, không cần mình quan tâm quá nhiều nữa. Nhưng dặn thì vẫn phải dặn. Thiều Thừa nghiêm túc nói: “Cần thận một chút, không được chơi quá mất kiểm soát đâu, tất cả phải lấy an toàn làm chủ.” Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, cực kỳ tán đồng với sư phụ: “Đương nhiên, đầy là lời răn của con. An toàn vạn tuế, an toàn là thứ nhất, mọi thứ biến hết.”
“Gặp được Xương Thần đánh không lại thì nhất quyết nhát gan đi, để cho đám cầm thú của Yêu giới này chống đi, chết nhiều hay ít chúng ta cũng không cần đau lòng.” “Không đau lòng?” Một giọng nói vang lên mang theo sự bất mãn nồng đậm.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn lại, lập tức hô lớn: “Tiần bối, ngài có ý tốt không đấy?” “Già nhất Yêu tộc.” Chú ý tới ánh mắt như muốn giết người của Bạch Thước, Lữ Thiếu Khanh quả quyết đổi giọng: “Ách, tiền bối có địa vị tôn sùng nhất của Yêu tộc lại đi nghe lén người khác nói chuyện. Truyền đi không dễ nghe đầu.”
“Không dễ nghe?” Bạch Thước tức giận tới mức nghiến răng: “Ta không cảm thấy.”
Thật đúng là hỗn đản, không ngờ lại có chủ ý hư hỏng như thế, ngươi thực sự là người chứ không phải cầm thú chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận