Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1360: Không cần chăm sóc ông ta lúc về già

Chương 1360: Không cần chăm sóc ông ta lúc về giàChương 1360: Không cần chăm sóc ông ta lúc về già
Cuối cùng Tương Quỳ thở dài, không tiếp tục chấp nhất muốn đi cứu người nữa.
Ông ta trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh rồi quay lại khoang thuyền, nhắm mắt làm ngơ.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà nhìn sang Tương Tư Tiên với con mắt khác. Không ngờ cô nàng này khuyên người rất giỏi.
Tương Tư Tiên rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, không vì Tương Quỳ là gia gia của mình mà bất chấp đạo lý bênh người thân.
Tiêu Y lại gân, hai mắt lấp lánh tò mò: "Nhị sư huynh, có vẻ không giống tác phong bình thường của huynh đâu." Lữ Thiếu Khanh lườm nàng: "Cái gì mà không giống tác phong của ta? Tác phong của ta là chính phái, làm người chính trực, cái gì không giống với tác phong của ta chứ?"
Tiêu Y cười hà hà nói: "Nhị sư huynh, theo như tính cách bình thường thế nào huynh cũng sẽ đồng ý để Đại trưởng lão đi cứu người, sau đó thừa cơ khởi động thuyền rồi bỏ chạy, ném Đại trưởng lão lại đây mới phải."
Trong ấn tượng của Tiêu Y về Lữ Thiếu Khanh, dây là cách làm chính xác của hắn.
Nhưng lúc này Lữ Thiếu Khanh không làm như vậy, khiến cho nàng rất thắc mắc.
"Cũng chẳng có cách nào." Lữ Thiếu Khanh tùy ý ngồi xuống boong thuyền lấy ra mấy viên linh đậu đập: "Ta không có lòng tin có thể vứt bỏ một vị Hóa Thần."
Dù tốc độ phi thuyền có nhanh đi nữa nhưng cũng không đến mức có thể bỏ lại một vị Hóa Thần được.
"Lại nói, nhỡ ông ta mang theo Tế thần đuổi theo thì làm sao bây giờ?"
"Hoặc là, nhỡ phía trước gặp phải Tế thần, ai sẽ ngăn cản giúp ta?"
Không găp phải Tế thần là tốt nhất, cho dù có phải đối mặt thì chắc chắn là càng muộn càng tốt.
Chứ không phải bây giờ để cho Tương Quỳ trào dâng trái tim Thánh Mẫu rồi gọi Tế thần xuất hiện ngay lập tức.
Tiêu Y giật nảy mình.
Nàng hiểu, vẫn là Nhị sư huynh cân nhắc chu đáo.
Tương Quỳ vừa mới vào trong khoang thuyền nghe được những lời Lữ Thiếu Khanh nói thì suýt nữa đã lao ra đánh người.
Bất kể có phải thật hay không, nhưng Lữ Thiếu Khanh khinh người lắm rồi.
"Thật là một tên hỗn đản!"
Tương Quỳ thở phì phì ngồi xuống, phong bế tai mắt mình lại, không muốn nghe thấy âm thanh của Lữ Thiếu Khanh nữa, tránh nổi giận không tĩnh tâm được.
Sau đó, dọc đường đi vẫn gặp mấy bộ tộc nữa.
Có nơi đã hoang phế, người đi nhà trống.
Có nơi vẫn còn đang truyền tống người, bắt đầu từ bỏ bộ tộc.
Gặp được nhưng Tương Quỳ chưa từng bước ra nhìn. Lữ Thiếu Khanh cũng không có ý định đi cứu người gì đó, trực tiếp vòng qua.
Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng trong không khí đã tràn ngập áp lực nồng đậm, tản ra khí tức nguy hiểm.
Ba người Tiêu Y, Tương Tư Tiên, Tả Điệp đều cảm thấy hơi bất an.
Lữ Thiếu Khanh càng nhạy cảm hơn thì không cần phải nói.
Hắn cảm thấy dường như có một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình từ một nơi sâu xa nào đó, khiến cho hắn sợ hãi vô cùng.
Càng tiến về phía trước, Lữ Thiếu Khanh càng bất an.
Hắn cảm thấy mình như một con thỏ bị mãnh thú trong rừng để mắt tới.
Hắn âm thầm suy đoán, chắc hẳn mình đã bị Tế thần theo dõi.
Nhưng hắn không hiểu. Làm sao Tế thần phát hiện ra được tung tích của mình?
Đúng là hắn có mang theo cây cầu đen, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn Tế thần không thể phát hiện được sự tồn tại của cây cầu, dù Tế thần có liên hệ thật sâu với nó.
Không vì cái gì khác, chỉ vì nhãn trữ vật của hắn đặc biệt.
Cảm giác bất an càng ngày càng đậm, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên dừng thuyền lại: "Không thể đi tiếp nữa."
Lữ Thiếu Khanh dừng lại, không tiếp tục đi tới nữa, khiến cho tất cả mọi người đều tò mò.
"Nhị sư huynh, sao vậy?"
Lữ Thiếu Khanh cắn răng: "Ta luôn cảm thấy phía trước có thứ gì đó đang chờ chúng ta. Nếu ta đoán không lầm, Tế thân đang chờ ở đó." Tế thần lấy nhàn hạ mà chờ vất vả, đã dọn xong thế trận chờ bọn họ đưa tới tận cửa.
Lữ Thiếu Khanh có bị điên mới đần độn xông vào.
Dường như cả thiên không đều đầy ắp không khí kiềm chế, có thể hình dung phía trước nguy hiểm cỡ nào.
"Trước mắt cứ dừng lại nghĩ cách đã.
Tương Quỳ cũng nghe thấy bước ra hỏi: "Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh liếc mắt, chẳng biết làm sao, đành nói: "Đương nhiên là nghĩ cách rồi, xem có cách nào tránh Tế thần không."
"Ta không tin ngươi không cảm giác được nguy hiểm trước mắt."
Đương nhiên Tương Quỳ cũng cảm nhận được, phía trước không khác gì vực sâu vạn trượng đang chờ bọn họ nhảy vào.
"Tiểu tử, ý ngươi nên làm sao bây giờ?"
"Lời này ta nên hỏi ngươi đấy." Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Ngươi có biện pháp nào sao?”
"Ít nhất ngươi cũng từng giao thủ với nó."
Tương Quỳ nghe vậy thì nhăn nhó đau khổ, ông ta nào có biện pháp gì.
Nếu ông ta còn khỏe mạnh thì không ngại đi vào.
Có lẽ không đánh lại được Tế thần, nhưng chắc chắn có thể kéo chân Tế thần.
Mà bây giờ thực lực của ông ta chỉ bằng bảy tám phần thời kỳ đỉnh phong, so ra thực lực cũng chỉ mạnh hơn Kế Ngôn một chút.
Đối đầu với Tế thần còn chưa đủ nhét kế răng.
"Không thể nào." Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Thế cần ngươi làm gì?"
"Ngươi đi cũng không phải vì mong Tế thần sẽ kính già yêu trẻ, nể tình ngươi là lão nhân ra mà thả chúng ta ra chứ?"
"Dù có là thật đi nữa, nhưng ký thác hy vọng vào kẻ địch không phải phong cách làm việc của ta."
Tương Quỳ há mồm mắng: "Hỗn đản!"
Đây không phải là vì ngươi sao?
Mặc dù ông ta đã hơn ngàn tuổi nhưng chuyển đổi theo thọ nguyên của Hóa Thần kỳ thì vẫn còn là tuổi trung niên. Tóc và râu đều bạc trắng không có nghĩa ông ta là người già.
Lại nói, ông ta cần người khác kính già yêu trẻ với mình chứ.
Tương Tư Tiên dở khóc dở cười, Lữ Thiếu khanh và Tương Quỳ cứ như là xung bát tự vậy, vừa thấy mặt không nói được mấy câu, nhất định Lữ Thiếu Khanh sẽ chọc cho Tương Quỳ tức đén giơ chân.
Ngày này qua ngày khác, có đôi khi Tương Quỳ không phản bác lại được.
Để chuyển chú ý của Lữ Thiếu Khanh, Tương Tư Tiên nói: "Mộc công tử, ngươi có tính toán gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận