Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1443: Ngươi không nói lời nào, thế giới này sẽ tốt hơn Giản Bắc đầu gục trên bàn, cạn lời một hồi lâu, hắn ta biết lần này

Chương 1443: Ngươi không nói lời nào, thế giới này sẽ tốt hơn Giản Bắc đầu gục trên bàn, cạn lời một hồi lâu, hắn ta biết lần nàyChương 1443: Ngươi không nói lời nào, thế giới này sẽ tốt hơn Giản Bắc đầu gục trên bàn, cạn lời một hồi lâu, hắn ta biết lần này
phiền phức lớn rồi. "Bắc huynh, ăn đi, sao lại không ăn? "Không ăn, đồ ăn nguội hết đấy." Giản Bắc ngẩng đầu lên, trong thần sắc đã mang theo cảnh giác: "Đại ca, ngươi muốn làm gì?" "Không phải là ngươi muốn hại Giản gia chúng ta đấy chứ?" Giản Bắc không thể không nghi ngờ như vậy. Đồ đần đều có thể nhìn ra được, Lữ Thiếu Khanh rõ ràng là nhắm vào Ngao Đức mà. Ngao Đức là ai?
Dòng chính của Ngao gia, mặc dù yếu một chút, nhưng cũng là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ của Ngao gia, là người kế thừa tương lai của Ngao gia.
Giản Bắc, Giản Nam là dòng chính của Giản gia.
Dòng chính của hai bên đánh nhau, đến lúc đó sẽ đem đến phiền phức cho cả hai nhà.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Suy nghĩ nhiều rồi, ta có thể cam đoan, ta không có ác ý với Giản gia các ngươi."
"Hơn nữa, ngươi sợ cái gì? Giữa người trẻ các ngươi không phải nên luận bàn một chút sao?"
"Ta không tin giữa các người trẻ của ngũ gia tam phái các ngươi chưa từng đánh nhau bao giờ?” Giản Bắc im lặng.
Cái này đương nhiên là có.
Thân là dòng chính của các môn phái gia tộc, tâm cao khí ngạo, không ai phục ai, trẻ tuổi nóng tính, đương nhiên là có khoa tay.
Vì sao Mị Càn trở thành đệ nhất nhân của Trung Châu?
Còn không phải vì dùng nắm đấm đánh ngã mấy người bọn hắn sao?
Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng: "Đánh nhau mà, trong mắt người lớn rất bình thường, chỉ cần không chết người là được rồi."
Không chết người, chiến đấu giữa tiểu bối với nhau, trưởng bối ai sẽ tham dự vào?
Tham dự vào, mặt mo có còn cần nữa không? Cho dù là Ngao gia làm việc bá đạo cũng không dám tuỳ tiện tham dự vào.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó bọn hắn?" Giản Nam bỗng nhiên mở miệng.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Không khác là mấy, có đôi khi chỉ cần ngươi lên thôi, đây là yêu cầu hợp lý nha."
"Đây cũng là một loại rèn luyện."
Giản Nam có lòng từ chối nhưng lời này của Lữ Thiếu Khanh đã nhắc nhở nàng ta, nàng ta từ chối không được.
Đúng là tên đáng ghét.
Giản Nam trong lòng không cam lòng: "Ta không muốn khi dễ kẻ yếu hơn tạ"
Lữ Thiếu Khanh vỗ bàn, ra hiệu nàng †a tiếp tục bóc linh đậu: "Hiểu, yên tâm đi, ở đây không phải còn ca ngươi sao?” Giản Bắc tức xạm mặt lại: "Đại ca, †a từ chối."
Giản Bắc xạm mặt lại, vô cùng cạn lời.
Tên này, còn tính cả ta vào à?
Ta cũng không phải muội muội ta.
Giản Bắc trịnh trọng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Ta không cam đoan gì với ngươi cả."
Nói đùa, ta đường đường là thiếu gia Giản gia, dựa vào cái gì phải nghe ngươi sai khiến?
Không phải triệu hoán thú của ngươi.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung đưa tay, Giản Nam rất không cam long ném linh đậu lên bàn.
Lữ Thiếu Khanh nhặt lên, lắc đầu thở dài: "Ai, ngươi nhìn đi này, bảo ngươi dùng sức ít thôi, nát hết rồi."
Nhai hai viên linh đậu hắn mới nói với Giản Bắc: "Ngươi không thể bắt ta ra tay được?"
"Ngươi nhẫn tâm sao?"
Giản Bắc liếc mắt, cướp linh đậu từ trong tay muội muội, ném vào trong miệng mình.
"Nhẫn tâm, đến lúc đó để đại ca lĩnh giáo thử thực lực thế hệ trẻ ngũ gia tam phái chúng ta."
"Thực lực đại ca ngươi cũng không tệ đúng không?"
"Chí ít cũng phải Nguyên Anh trung, hậu kỳ?"
Câu tiếp theo là đang thử thăm dò.
Trực giác nói cho Giản Bắc biết thực lực Lữ Thiếu Khanh không yếu.
Nhưng khí tức trên người Lữ Thiếu Khanh rất bình thường, mang đến cho hắn ta một cảm giác phập phồng, bất an lờ mờ, giống như có một lớp sương mù bao phủ, không thể nhìn thấu.
Hơn nữa, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh không hề giống dáng vẻ cao thủ nên có, không hề có chút ổn trọng nào.
Không giống Kế Ngôn, một thân khí chất lạnh lùng trầm ổn, vừa nhìn đã biết cao thủ.
Lữ Thiếu Khanh hất cánh tay tiếp tục đưa qua của Giản Bắc, che chở linh đậu của mình: "Ta ra tay? Ta sợ ta sẽ đánh chết bọn hắn."
"Khoác lác!"
Lúc này Giản Bắc bĩu môi, hắn ta không tin lời này của Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này, tiểu Hắc bay đến đậu trên vai Lữ Thiếu Khanh: "Ba ba, ta còn muốn ăn" Lữ Thiếu Khanh cúi đầu xem xét, ba tên ăn hàng cộng thêm Tiêu Y đã ăn xong đồ ăn trên bàn.
Đại Bạch đã liếm dĩa rồi.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Tiếp tục gọi món ăn chứ sao."
Giản Bắc thấy thế, lại kêu rên: "Đại ca, ta nghèo."
"Đã thế này rồi, người còn muốn trả tiền cơm sao?”
Giản Bắc sau khi nhìn Ngao Thương và Ngao Tuyển đang nằm dưới đất, trong lòng bỗng nhiên vui mừng , có vẻ cũng đúng.
Đã gây chuyện đến nước này rồi, còn ai lo tính tiền cơm của hắn ta chứ?
Nhưng, vui mừng chưa được bao lâu, hắn ta bỗng nhiên kịp phản ứng: "Đại ca, bọn hắn làm sao lại biết ta ở đây nói xấu bọn hắn?"
Không phải Giản Bắc chưa từng tới nơi này, tửu lâu này của Ngao gia cũng được quảng cáo.
Xung quanh có trận pháp ngăn cách, âm thanh không truyền vào được, cũng không truyền ra được.
Ngao Thương nghe thấy hắn ta nói xấu Ngao Đức là chuyện vô cùng đáng nghỉ.
Khả năng duy nhất chính là, trận pháp nơi này đã bị người ta động chân động tay.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Giản Bắc tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, trong lòng không hoảng hốt, sắc mặt không đỏ: "Không biết."
Giản Bắc không thể không hoài nghỉ Lữ Thiếu Khanh, nhưng cho dù hoài nghỉ, hắn ta cũng không còn cách nào khác. "Haizz."
Giản Bắc bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Nửa ngày trôi qua, mặt trăng trên trời chiếu xuống, ánh trăng rơi xuống chiếu rọi tiểu viện này, càng tôn lên vẻ thanh u của tiểu viện.
"Rầm!"
Cánh cửa đang đóng lại bị người ta một cước đá văng, một cơn gió mang theo hung hãn từ bên ngoài thổi vào, thổi cho đèn lồng trong này lắc lư, nhiều cái bị thổi tắt.
Chỉ thấy một nam nhân tóc ngắn ngủn, từng sợi tóc dựng thẳng lên như ngân châm, dưới hàng chân mày rậm là đôi mắt hung ác bá đạo như hổ đang nhanh chân tiến đến.
Có hai ba người đi theo sau lưng Ngao Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận