Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1962

Chương 1962Chương 1962
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh vòng qua vòng lại ở cửa ra một hồi cuối cùng vần bước một bước ra ngoài.
Quang mang màu trắng chợt lóe lên, Lữ Thiếu Khanh hơi nheo mắt lại, sau khi khôi phục tầm mắt, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy rõ hoàn cảnh trước mắt.
Trời xanh mây trắng, một mảnh tường hòa.
Cỏ xanh tới trời, gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua, một mảnh xanh biếc liên tiếp. Rừng sâu thanh thúy tươi tốt, dòng sông róc rách, chim hót trong rừng êm tai, không trung gió nhẹ mê người. Cảnh sắc mỹ lệ như tiên cảnh nhân gian.
Hết thảy trước mắt khiến Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, đây là nơi nào?
Hang ổ của Xương Thần sao? Tất thảy trước mắt đều là ảo giác sao?
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh kéo căng cảnh giác, thần thức khẽ quét qua nhưng không phát hiện ra được bất kỳ điểm gì không ổn. Hắn dùng chân chà chà mặt đất, dùng sức bước lên.
Vẫy tay một cái, một đóa hoa tới tay hắn, chà xát.
Đóa hoa xinh đẹp hóa thành mảnh vụn tiêu tán theo gió. Trong lòng Lữ Thiếu Khanh càng thêm cảnh giác: “Thật?” Dựa theo khoảng cách, hắn chí ít đang ở mấy vạn dặm dưới đất, cách Trấn Yêu tháp cũng phải mấy vạn dặm.
sâu dưới lòng đất lại có một chỗ như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Sau khi ánh mắt Lữ Thiếu Khanh quét ngang một vòng, cuối cùng rơi lên một căn nhà gồ phía xa xa.
Trước mặt nhà gỗ, một dòng sông nhỏ chậm rãi chạy ngang trước mặt, trông vô cùng yên bình, bình tính. Xem ra đáp án ngay tại chỗ ấy.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh: cảnh giác đi tới ngôi nhà gỗ. Khi hắn đến, nhà gỗ bỗng nhiên két một tiếng mở ra. Một cái bóng xinh đẹp màu đỏ từ bên trong đi tới.
Thân mặc váy lưu thủy tiên màu đỏ, bên trên lốm đốm sao trời, dáng người có lồi có lõm như một vị yêu nữ chậm rãi đi tới, nhất cử nhất động, đều tràn đầy sức hấp dẫn. Nàng ta mỉm cười với Lữ Thiếu Khanh, thi lễ một cái: “Công tử đường xa mà đến, vất vả rồi.”
Ngữ khí giống như đã quen biết Lữ Thiếu Khanh từ lâu. Lữ Thiếu Khanh càng thêm cảnh giác, thân thể kéo căng, như một con mèo đề phòng cao độ, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát. “Ngươi là ai?”
“Ta?” Nữ nhân nghe vậy, biểu lộ ảm đạm: “Ta là người đáng thương bị Xương Thần nhốt ở đầy thôi.”
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu khiến người ta hận không thể lập tức ôm vào lòng thương yêu an ủi một phen.
Lữ Thiếu Khanh lại nhíu mày, nữ nhân này, thật lẳng lơ. “Ngươi là người Hồ tộc sao?” Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt hỏi, ở trong lòng thầm so sánh giữa nàng ta và Hồ Yên một phen.
Cuối cùng đưa ra được một kết luận, cho dù là Hồ Yên, cũng không lẳng lơ bằng nữ nhân trước mặt này.
Nếu như nữ nhân trước mắt này cũng là người của Hồ tộc, nếu vậy nàng ta chắc chắn là lão tổ tông Hồ tộc.
Tuy nhiên nữ nhân lại che miệng cười một tiếng, tựa như hoa tươi hơi đón gió đong đưa, trông rất đẹp mắt. “Công tử nói đùa, ta không phải người của Hồ tộc.”
Sau đó giới thiệu mình: “Ta tên Hồng Hành.” “Công tử, yên tâm, ta không hề có ác ý với ngươi.”
“Đây là đâu?” Biểu cảm trên mặt Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Xương Thần có quan hệ như thế nào với ngươi?”
Nụ cười của Hồng Hành lại biến mất, một lần nữa trở nên đau thương: “Công tử cùng Xương Thần đã từng quen biết, biết sự đáng sợ của Xương Thần.”
“Ta có một dạo trở thành khôi lỗi của Xương Thần về sau mới từ từ thoát khỏi khống chế của Xương Thần.” “Bây giờ ta bị nhốt ở đây, không cách nào rời đi, cho nên...”
Lữ Thiếu Khanh hiểu ý Hồng Hành: “Cho nên, ngươi muốn ta giúp ngươi rời đi?”
Hồng Hành gật đầu, biểu lộ càng thêm điềm đạm đáng yêu, chậm rãi đến gần mấy bước, cất bước nhẹ lay động, vô cùng dụ hoặc, nàng ta một lần nữa hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Không sai, mong rằng công tử giúp ta một chút.”
Lữ Thiếu Khanh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: “Ta cự tuyệt.”
Hồng Hành bây giờ nhìn như người vật vô hại nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng Lữ Thiếu Khanh mãi vẫn chưa biến mất.
Cho nên, hắn mới không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Hồng Hành.
Cần gì quan tâm nàng ta là ai, hắn không muốn rước lẫy phiền toái.
Chuyện Xương Thần, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Trợ giúp Bạch Thước cũng là bởi vì bọn hắn bị vây ở Trấn Yêu Tháp không cách nào ra ngoài.
Hồng Hành nghe vậy, thần sắc ảm đạm, lã chã chực khóc, nàng ta lại gần mấy bước đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh không quá một trượng, mùi thơm nức mũi, nàng ta một lần nữa hành lễ: “Mong rằng công tử giúp ta một chút, ta nguyện ý trọng thù cảm tạ công tử.”
“Tùy công tử muốn làm gì cũng được.”
Mặt Lữ Thiếu Khanh không biểu cảm, trong lòng một lần nữa kéo căng cảnh giác.
Cơ thể hắn hơi lui lại một bước, kéo dài khoảng cách. Dù Hồng Hành trước mặt vô cùng yêu mị, dáng vẻ mặc cho quân hái nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không vì thế mà thay đổi, ánh mắt tỉnh táo. Hắn một lần nữa lạnh lùng cự tuyệt: “Ta bất lực.”
Nói đùa, nữ nhân trước mắt không đáng để hắn đi trêu chọc Xương Thần.
Không cân thiết vì nữ nhân đi mạo hiểm.
Hồng Hành sửng sốt một chút, nàng ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh thế mà lại không dao động. Mình lộ ra sơ hở gì sao? “Công tử, ta.”
Hồng Hành đầu tiên là hơi tủi thân, sau đó bi thương cúi đầu, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Nếu để những nam nhân khác nhìn thấy chắc chắn sẽ vì thế mà điên cuồng.
Không có bao nhiêu người có thể cự tuyệt được loại dụ hoặc này.
Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi, không thèm để ý nữ nhân này. Hồng Hành thấy thế, vội vàng đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cản hắn lại: “Công tử, ở đây, ngươi không cách nào ra ngoài.”
Lữ Thiếu Khanh không động đậy.
Tiếp theo, Hồng Hành vung tay lên, nhà gỗ sau lưng mở ra, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ngươi quay đầu lại nhìn xem.”
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nhìn thấy trong nhà gỗ chiếu ra quang mang sáng lấp lánh. Tỉnh thần Lữ Thiếu Khanh chấn động, cả phòng linh thạch!
Đệt!
Căn phòng tình yêu trong mơ.
Trong phòng bày khắp linh thạch, nằm ngủ trên linh thạch, đây không phải là ước mơ của hắn từ trước đến nay sao?
Giờ, trước mắt, chính là một nơi như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận