Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1484: Nhất kiến chung tình chẳng qua là thấy đẹp nên có ý đồ thôi

Chương 1484: Nhất kiến chung tình chẳng qua là thấy đẹp nên có ý đồ thôiChương 1484: Nhất kiến chung tình chẳng qua là thấy đẹp nên có ý đồ thôi
"Ngươi nói cái gì?" Cái này không thể nhịn, Bao Dịch lúc này hét lớn một tiếng, hét lớn như hồng lôi, hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, không biết đang nhìn Lữ Thiếu Khanh hay nhìn Giản Nam, hắn ta lớn tiếng cho thấy thái độ của mình: "Từ lần đầu tiên gặp Nam muội muội ta đã kinh động như gặp thiên nhân, trong lòng thê, đời này không phải nàng không cưới."
"OA, đang thổ lộ sao? Đúng là tấm gương đáng học hỏi." Lữ Thiếu Khanh võ tay sợ hãi thán phục, tựa hồ bị Bao Dịch cảm động, nhưng một khắc sau khóe miệng hắn cong lên, giọng nói thay đổi: "Lần đầu kinh động như gặp thiên nhân gì đó, nhất kiến chung tình gì đó, chẳng qua là thấy đẹp nên có ý đồ thôi."
"Hình dáng quyết định mức độ háo sắc của ngươi."
Bao Dịch giận dữ, chuyện lãng mạn đẹp đẽ như vậy lại bị ngươi nói thành thô bỉ thấp kém như thế, ngươi muốn chết à?
"Ngươi đừng có nói bậy, đúng là đồ nhà quê, ngươi biết thế nào gọi là tình yêu không?”
Lữ Thiếu Khanh cầm một viên linh đậu đã lột ném vào trong miệng, nhai một cái, hỏi ngược một câu: "Nếu lúc ấy Nam cô nương vô cùng xấu xí, miệng nhọn răng hô, da ngăm đen, tản ra mùi mồ hôi bẩn thiểu, như một mẫu dạ xoa, ngươi nhìn thấy nàng có cho rằng nàng là người tình trong mộng, là một nửa kia của ngươi không?"
Giản Bắc, Giản Nam và Bao Dịch đều không kìm được hình dung hình tượng mẫu dạ xoa mà Lữ Thiếu Khanh đang khắc họa trong đầu.
Giản Nam lại có kích động đập linh đậu lên miệng Lữ Thiếu Khanh, dám hình dung ta xấu như vậy, đáng ghét.
Giản Bắc thì vội vàng lắc đầu, không dám tưởng tượng, muội muội xấu như vậy thật sự không dám dẫn ra ngoài gặp người khác.
Còn Mà Bao Dịch thì bắt đầu trầm mặc, nếu xấu như vậy, hắn ta có thể chạy được bao xa sẽ trốn bấy xa.
Ngay vào lúc Bao Dịch đang trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Bao Dịch kêu lên: "Nhìn đi, hắn do dự rồi."
"Cho nên, nhất kiến chung tình gì đó là giả, nhất kiến khởi sắc tâm mới là thật."
Bao Dịch kịp phản ứng, bị tên khốn kiếp này lừa rồi, hắn ta vội vàng gào thét: "Ít nói hươu nói vượn, ta thật sự thích Nam muội muội."
"Ta tuyệt đối không cho phép có bất kỳ ai khi dễ nàng."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tiếp tục đả kích hắn ta: "Giả thôi, ngươi căn bản không thật tâm thích nàng."
"Ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn, ngươi có chứng cứ sao?" Bao Dịch trong lòng giận dữ.
Phần tử tung tin đồn nhảm hết thảy đều đáng bị đánh chết.
"Chứng cứ?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Giản Bắc: "Hắn muốn ngươi gọi hắn là đại ca, ngươi cũng không bằng lòng."
"Thậm chí ngươi còn giở trò chơi xấu, đây gọi là chân tâm của ngươi sao?"
"Dù sao người ta cũng là ca của Nam cô nương, nếu cưới Nam tiểu muội không phải vẫn phải cung cung kính kính gọi một tiếng đại cữu ca sao?"
"Hiện tại có cơ hội cho ngươi, để ngươi gọi một tiếng ca trước, tiến hành theo tuân tự là được, nhưng ngươi thì hay rồi, dứt khoát chơi xấu, ngươi còn dám nói ngươi thật lòng với Nam cô nương?”
Bao Dịch ngây dại, có ý tứ này sao?
Giản Nam bất mãn nhìn ca ca mình, thật sự muốn gả ta đi rồi à?
Giản Bắc vô cùng oan uổng, hắn ta vội vàng nói rõ: "Ta đây không phải gọi ngươi là đại ca sao? Ta cũng đâu phải có ý làm em rể?"
"Ta chỉ muốn chiếm tiện nghi của hắn thôi."
Giờ, Giản Bắc vội vàng nói với Bao Dịch: "Được rồi, ta không chiếm ngươi tiện nghỉ, mọi người cùng thế hệ tương giao, đừng gọi ta ca, ta cũng không có ý định gọi ngươi đệ."
Bao Dịch đã không biết nói cái gì.
Một ngụm máu tươi giấu ở yết hầu, sắc mặt đỏ bừng lên.
Hắn ta phẫn hận căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh mây trôi nước chảy, ăn viên linh đậu, thỉnh thoảng còn cầm chén trà uống một ngụm, tràn đầy vẻ hài lòng.
Trông hắn như không liên quan gì đến chuyệ này, trong lòng Bao Dịch hận đến mức nghiến răng.
Hắn ta phẫn hận, hận không thể một ngụm máu tươi phun chết Lữ Thiếu Khanh.
"Tiểu nhân hèn hạ, cho dù ngươi nói như thế nào đi nữa cũng không dao động được lòng yêu thích ta dành cho Nam muội muội đâu."
Lữ Thiếu Khanh cười đến càng thêm vui vẻ, tiếp tục tru tâm: "Không sao, dù sao Nam cô nương biết ngươi không thật tâm với nàng là được rồi."
Bao Dịch nhìn về phía Giản Nam theo bản năng, Giản Nam cũng không thèm nhìn hắn ta cái nào, tiếp tục bóc linh đậu, còn giúp Lữ Thiếu Khanh thêm trà.
Nàng ta như một thị nữ chân chính, trong mắt chỉ có công tử nhà mình.
Bao Dịch che ngực, tim đau quá, rất muốn đổi một trái tim khác.
Hôm nay hắn ta ở đây bị đả kích đến rối tinh rối mù, chật vật không chịu nổi, khắp nơi đều không chiếm được thế thượng phong.
Nhưng Bao Dịch không lập tức rời đi, hắn ta đang chờ, chờ sư phụ mình hồi âm.
Hắn ta còn có một cơ hội cuối cùng, có thể khiến hắn ta không đến mức vứt hết mặt mũi ở đây.
Hắn ta vẫn có thể ngẩng đầu rời đi.
"Hừ, mặc kệ ngươi khua môi múa mép, cuối cùng ngươi cũng không thể nào có được lệnh bài Thệ Ước của Chân Vũ viện ta."
"Ngươi, chẳng qua chỉ là một đồ nhà quê, ngoại trừ miệng lưỡi bén nhọn ra thì chẳng là gì cả."
Lại một thời gian trôi qua, trên bầu trời xet qua một đạo lưu quang, từ trên trời giáng xuống.
Bao Dịch thấy thế, không kìm được cười ha ha: "Ha ha, sư phụ hồi âm, ngươi sẽ..."
Nhưng, chưa cười được vài tiếng, sau khi hắn ta nhìn thấy thứ trên trời giáng xuống thì tiếng cười im bặt, con ngươi hắn ta phóng đại, đây mắt chấn kinh, như gặp phải chuyện khó tin nhất trên đời.
Một tấm lệnh bài màu trắng nhạt chậm rãi rơi xuống, cuối cùng rơi vào trong tay Lữ Thiếu Khanh.
Lệnh bài Thệ Ước của Chân Vũ viện tới tay rồi.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
"Phụt."
Bao Dịch nhịn không được, một ngụm máu tươi phun ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận