Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 144 - Công phí lữ du (du lịch được tài trợ)



Chương 144: Công phí lữ du (du lịch được tài trợ)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa lắc đầu: "Hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết ông ta là một Nguyên Anh lâu đời, trước kia đã là Nguyên Anh cảnh giới tầng 3, qua lâu như vậy, cũng không biết có tiến vào cảnh giới tiếp theo hay không."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thở dài: "Haiz, phiền toái nha."Nguyên Anh lâu đời, trước kia chính là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng 3.Hiện tại đã qua lâu như vậy, không chừng đã sớm tiến vào Nguyên Anh trung kỳ rồi.Sơ kỳ cũng khó làm, chớ đừng nói chi là trung kỳ.Nếu như là tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, sẽ càng thêm phiền phức.Nghĩ vậy, Lữ Thiếu Khanh không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: "Đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên là phiền phức. Lúc trước sao ta lại ngốc như vậy, thế mà lại đưa ra điều kiện như vậy."Sau đó lại không nhịn được oán giận Thiều Thừa: "Sư phụ, có phải thức ăn khi đó của người còn chưa đủ khó ăn không? Đến nỗi Hạ Ngữ sư tỷ không xảy ra chuyện gì cả."Lữ Thiếu Khanh ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Hạ Ngữ có thể ăn được đồ ăn do sư phụ hắn làm."Hỗn trướng."Thiều Thừa mắng to: "Đừng chửi bới tài nấu nướng của ta.""Người thử hỏi tiểu đồ đệ của người đi, trù nghệ của người còn cần chửi bới sao?"Tiêu Y không dám nói gì, nhưng vẻ mặt lại tán thành.Thiều Thừa đau lòng, cũng rất thương tâm. Tài nấu nướng của mình vậy mà không chinh phục được ba đệ tử.Thương tâm, vẫn là thương tâm.Vẫn là người như Hạ Ngữ sư điệt tốt hơn, chỉ có Hạ Ngữ sư điệt mới là tri âm.Đúng rồi, còn có An sư tỷ.Thiều Thừa nói sang chuyện khác, không dây dưa về tài nấu nướng của mình. Nói đến trù nghệ, chỉ có bị đồ đệ của mình khinh bỉ thôi.Thiều Thừa hỏi: "Ngươi còn tính toán gì không?"Mặt mũi Lữ Thiếu Khanh tràn đầy sát khí, nói: "Còn có thể có tính toán gì, chờ Đại sư huynh xuất quan, người và Đại sư huynh liên thủ, dụ Tử Điện Thượng Nhân này ra, rồi xử lý ông ta. Sau đó tìm cơ hội tiêu diệt Điểm Tinh Phái."Thiều Thừa lắc đầu nói: "Không được, qua vài ngày nữa, ta và Đại sư huynh con phải đi làm chút chuyện.""Vậy quên đi, không sao đâu. Để con tự nghĩ cách."Sau đó, hắn hỏi: "Chút chuyện mà người nói, sẽ không phải là chuyện kia chứ."Thiều Thừa gật đầu: "Hắn đã là Nguyên Anh rồi, có thể."Tiêu Y tò mò: "Sư phụ, hai người đi làm gì vậy?"Lữ Thiếu Khanh hết sức khó chịu, mắng: "Công phí lữ du, thật là, không biết rốt cuộc muốn làm gì, thế mà lại muốn xuất động ba Nguyên Anh. Môn phái còn bởi vì vậy mà hao phí rất nhiều linh thạch vật tư, khiến cho môn phái nghèo muốn chết."Tiêu Y càng thêm khó hiểu.Mới nhập môn nên nàng vẫn chỉ là một con gà con, rất nhiều chuyện cũng không biết.Lữ Thiếu Khanh thân là lão nhân nhưng cũng chỉ biết môn phái có một việc, vẫn luôn làm, chưa từng gián đoạn.Trước kia môn phái có sáu vị Nguyên Anh, mỗi lần đều phái ra ba vị Nguyên Anh đi trước, sáu tháng hoặc là một năm sẽ thay phiên một lần. Ngoại trừ sáu Nguyên Anh thì không ai biết bọn họ đi nơi nào, hay là làm cái gì.Chỉ biết mỗi lần đi về đều mang theo một lượng lớn vật tư. Linh thạch, khoáng thạch, đan dược... Phần lớn vật tư lại đều được dùng vào chuyện này.Vậy nên phúc lợi của Lăng Tiêu Phái cũng không nhiều. Cho dù là đệ tử thân truyền như Lữ Thiếu Khanh, mỗi tháng cũng chỉ có thể lĩnh một trăm viên linh thạch hạ phẩm.May mà vị trí Lăng Tiêu Phái nằm ở chỗ có linh khí dồi dào nhất Tề Châu, cho nên mới không làm cho đệ tử môn phái lạc hậu quá nhiều. Nếu không Lăng Tiêu Phái căn bản không có sức để được xưng là tam đại môn phái cùng Song Nguyệt Cốc và Quy Nguyên Các.Đương nhiên, môn phái còn có nhiệm vụ môn phái, cũng sẽ có linh thạch khen thưởng.Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn làm nhiệm vụ môn phái làm gì.Đối với việc rốt cuộc là đi để làm gì, Lữ Thiếu Khanh cũng từng hỏi Thiều Thừa, Thiều Thừa đối xử với đồ đệ rất tốt, chuyện gì cũng sẽ nói, duy chỉ có chuyện này là giữ kín như bưng.Đối với hai đồ đệ cũng là không tiết lộ một chữ nào.Cho nên việc này được Lữ Thiếu Khanh gọi là công phí lữ du, một hành vi tham nhũng.Lữ Thiếu Khanh cảm thấy ghét cay ghét đắng đối với loại hành vi tham nhũng này: "Đại sư huynh cũng đi theo đám tham nhũng các người. Các người không biết xấu hổ sao? Tại sao không để cho ta đi tham nhũng cùng chứ?"Thiều Thừa hừ nói: "Chỉ có Nguyên Anh mới có tư cách, ngươi có sao?""Phi." Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Nguyên Anh thì sao chứ? Đại sư huynh là Nguyên Anh thì sao? Ta cũng có thể thu thập hắn ta mà."Tiêu Y cười hắc hắc không ngừng: "Nhị sư huynh, miệng của huynh cũng thật cứng rắn.""Cứng rắn? Đầu của muội cũng rất cứng đấy." Lữ Thiếu Khanh hừ nói: "Có phải là muội muốn tăng thêm số lượng chữ tâm đắc đúng không?""Đừng, Nhị sư huynh đừng..."Tiêu Y cả kinh nhảy dựng lên, thiếu chút nữa khóc cho Lữ thiếu Khanh xem.Hai vạn chữ tâm đắc mà nàng dùng cả một buổi tối mới viết được hai chữ. Nếu thêm vài chữ nữa, nàng liền đi treo cổ cho xong.Thiều Thừa nhìn Tiêu Y một cái, lại nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh đã nằm xuống.Thiều Thừa hỏi: "Ngươi xác định không có việc gì chứ?"Lữ Thiếu Khanh khoát tay nói: "Không sao. Người và Đại sư huynh cứ đi chuyến công phí lữ du tham nhũng đó đi. Để lại Nhị đồ đệ đáng thương là ta ở chỗ này phòng không gối chiếc là được.""Tiểu hỗn đản!"Thiều Thừa mắng một câu nhưng cũng không nói gì thêm, ông quay sang nói với Tiêu Y: "Tiểu Y đi theo ta một chuyến."Tiêu Y nhìn thấy Tiểu Hồng bay lên cây thì kêu một tiếng "Tiểu Hồng".Tiểu Hồng đứng ở trên cành cây kêu một tiếng với nàng nhưng cũng không bay xuống.Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: "Để nó ở lại đây một lát đi."Tiêu Y không rõ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo Thiều Thừa."Sư phụ tìm con có chuyện gì sao?"Thiều Thừa hỏi: "Con cũng phải viết tâm đắc sao?"Tiêu Y gật gật đầu, sau đó kịp phản ứng: "Sư phụ nói cũng sao? Chẳng lẽ người..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận