Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1175: Đặt cái tên thật khó nghe

Chương 1175: Đặt cái tên thật khó ngheChương 1175: Đặt cái tên thật khó nghe
Sau khi trong tay Tiêu Y không có đồ ăn, tiểu hắc điểu vẫn thích ở bên người Lữ Thiếu Khanh hơn, vừa ra đời, thích dính phụ mẫu.
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ nó, chỉ vào đầu Tiêu Y, nói với nó: "Vịt ngốc, về sau tới đó làm ổ, đi theo sư thúc ngươi đi."
Lúc Tiêu Y còn đang định kháng nghị, bỗng nhiên kịp phản ứng, nàng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, nó có tên sao?"
"Vịt ngốc, không nghe thấy à?"
Tiêu Y lúc này không vui, vì tiểu hắc điểu bênh vực kẻ yếu: "Đây là tên gì chứ, khó nghe muốn chết, Nhị sư huynh, huynh chẳng biết đặt tên chút nào. Cái gì mà ngốc, tiểu hắc điểu đáng yêu như vậy, còn là một bé gái, gọi Vịt ngốc sau này ra ngoài sao gặp người ta?
Tiêu Y kiên quyết không đồng ý cái tên này, nàng nói: "Nhị sư huynh, nhất định phải đổi cái tên khác, khó nghe quá."
Tiểu hắc điểu kêu một tiếng, mở miệng nói: "Khó nghe."
Nàng ấy cũng không thích cái tên Vịt ngốc này.
"Có gì mà khó nghe? Không phải chỉ là một cái tên thôi sao? Tựa như muội, đồ ngốc không phải là tên của muội sao?"
Lữ Thiếu Khanh không để ý danh xưng lắm, cũng chỉ dùng để xưng hô thôi mà, a Tam a Tứ, Vượng Tài Nhị Cáp cái gì cũng được.
Nhìn dáng vẻ tiểu hắc điểu, theo Lữ Thiếu Khanh thì chẳng khác gì vịt trời lắm, không gọi vịt ngốc thì gọi là gì?
Tiêu Y quơ tay kháng nghị: "Không được, Nhị sư huynh đặt tên thật khó nghe, nhất định phải để cho người làm sư thúc như ta đặt tên cho nó."
Tiểu hắc điểu lại kêu lên một tiếng, vung vẩy cánh, bày tỏ đồng ý với ý kiến của Tiêu Y, nhất định phải đổi tên.
"Tùy muội, muội muốn đặt tên gì?"
Tiêu Y cười hắc hắc: "Gọi là Tiểu Hắc, được không?"
"Cặn bã, ngươi cũng là cặn bã..."
Mặc dù gọi là Tiểu Hắc cũng bình thường, nhưng cũng dễ nghe hơn vịt ngốc.
Con chim đen cũng cực kỳ đồng ý với việc bản thân được gọi là Tiểu Hắc, mặc dù nó là con non, nhưng cũng biết †ên vịt ngốc không dễ nghe.
Tiểu Hắc có tên nên rất vui vẻ, giang cánh hoan hô một tiếng: "Ta có tên rồi."
Bay đến bả vai Tiêu Y, thân mật hôn Tiêu Y, làm cho nàng cười hì hì, sau đó nó lại nhảy lên đầu Tiêu Y.
Nhìn mái tóc mềm mại dày đặc, Tiểu Hắc càng thêm vui vẻ.
Chim chóc tự có bản năng xây tổ trong vô thức, chỉ vài bước liền biến tóc Tiêu Y thành một cái ổ, vui vẻ ghé vào phía trên.
Tiêu Y đau lòng kêu to: "Tiểu Hắc, đừng làm rối tóc ta."
"Ngươi như vậy, Tiểu Hồng cũng là như vậy, tức chết ta rồi."
"Grào!"
Đại Bạch bên cạnh thật sự nhịn không được, nhảy ra, rống giận với Tiểu Hắc.
Tiểu tử, hổ nhịn ngươi lâu rồi.
Từ sau khi đi ra, Tiểu Hắc đã được Tiêu Y cung phụng như bảo bối, đủ kiểu thân mật với Tiểu Hắc, ngay cả linh đậu cũng nguyện ý lấy ra cho nó ăn.
Đối xử cực tốt với Tiểu Hắc, thích vô cùng.
Điều này làm cho Đại Bạch sinh lòng ghen tuông.
Rõ ràng nó mới là linh sủng của Tiêu Y, là bảo bối ngoan ngoãn của Tiêu Y.
Sao lại để nó sang một bên?
Nó cũng là một bảo bối, nó cũng muốn Tiêu Y dỗ dành, chăm sóc nó.
Nó cũng nhìn Tiểu Hắc không vừa mắt, rất muốn trừng trị Tiểu Hắc một trận ra trò. Nhưng xét thấy Tiểu Hắc gọi đại ma đầu là ba, là thú của đại ma đầu.
Đại Bạch không dám trêu chọc đại ma đầu, chỉ có thể đè ghen tuông trong lòng xuống, để bản thân tự mình nhấm nháp ủy khuất.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Tiểu Hắc càng ngày càng quá đáng, Đại Bạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Oan ức không chịu nổi.
Khinh người quá đáng.
€oi hổ không tồn tại sao?
Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của hổ, cho ngươi biết ai mới là lão đại.
Không thấy Tiểu Bạch cũng phải gọi hổ một tiếng tỷ sao?
Đại Bạch rống giận với Tiểu Hắc, ý tranh giành tình nhân vô cùng rõ ràng. Tiểu Hắc đứng trên đỉnh đầu Tiêu Y, nhìn chằm chằm Đại Bạch.
Đại Bạch lần nữa rống giận một tiếng đối với nó, xuống dưới cho hổ, đó không phải nơi ngươi có thể đứng.
Thân thể Đại Bạch run lên, khí tức Kết Đan hậu kỳ lộ ra, tôn lên uy phong lãm liệt của nó.
Tiểu Bạch cũng lại gần, đứng thành hàng với Đại Bạch.
Chỉ vào Tiểu Hắc kêu chi chi, bảo Tiểu Hắc lăn từ trên đầu Tiêu Y xuống.
Tiểu Hắc phát hiện Đại Bạch và Tiểu Bạch căm thù nó, nó mất hứng.
Các người là ai?
Là ai mà dám đối xử với ta như vậy?
"Hưu!" Nó há miệng kêu lên, giang cánh, một hơi thở còn mạnh hơn so với Kết Đan kỳ lộ ra. Đại Bạch và Tiểu Bạch kinh ngạc, lông tóc cả người dựng thẳng lên, con chim thối tên Tiểu Hắc này lại là cảnh giới Nguyên Anh kỳ?
Đại Bạch và Tiểu Bạch không kịp phản ứng, lực lượng cường đại trùng kích mà xuống.
Tiểu Hắc không có nương tay, đối với tiểu hài tử như nó mà nói, hiện tại trước mắt chỉ có ba ba và sư thúc là người thân cận, những thứ khác đều là người không liên quan.
Người không liên quan lại chạy tới trêu chọc nó, vậy thì đánh chết thôi.
Tiểu Hắc vừa xuất thế chính là thực lực cực mạnh của Nguyên Anh sơ kỳ, không hề giữ lại chút nào, lực lượng cực mạnh nhấc lên gió lốc linh lực cực lớn ở trong lối đi, gào thét chấn động, giống như xảy ra động đất. Sức mạnh làm cho Đại Bạch Tiểu Bạch run lẩy bẩy, chúng nó chẳng qua mới là Kết Đan kỳ, ở trước mặt lực lượng Nguyên Anh, không sinh ra được chút phản kháng nào.
Một khi lực lượng hùng mạnh này rơi xuống và đánh trúng chúng, chúng sẽ chết.
Tiêu Y muốn ngăn cản, nhưng nàng cũng bị lực lượng mà Tiểu Hắc đột nhiên bộc phát áp chế không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hắc ra tay.
Không xong!
Trong lòng Tiêu Y kêu to, có người ngăn cản.
Mà Tương Tư Tiên và Dận Khuyết đi theo phía sau cũng nhận ra thực lực mà Tiểu Hắc bộc phát ra, da đầu hai người cũng tê dại. Mới sinh ra đã có thực lực Nguyên Anh kỳ, đây không phải là con của Tế Thần thì là cái gì?
Tuyệt đối là con Tế Thần.
Tương Tư Tiên điên cuồng hô to ở trong lòng.
Thực lực của Tiểu Hắc thoạt nhìn còn mạnh hơn nàng ta, điều này làm cho lòng nàng ta khó chịu, đồng thời cũng âm thầm chờ mong.
Đại Bạch Tiểu Bạch là linh sủng của đám người Lữ Thiếu Khanh, giết Đại Bạch Tiểu Bạch, tính cách hung tàn của Tiểu Hắc nhất định sẽ kích thích sự bất mãn của đám Lữ Thiếu Khanh, đến lúc đó Tiểu Hắc cũng sẽ chết chắc.
Nhanh lên, giết chúng đi.
Trong lòng Tương Tư Tiên hô to, nàng ta không hy vọng con của Tế Thần xuất hiện ở trong thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận