Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2097

Chương 2097Chương 2097
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Trong lòng mấy người Ngu Sưởng lập tức tràn ngập chờ mong.
Khi biết Kế Ngôn cũng là Luyện Hư hậu kỳ, bọn hắn đầu âm thầm gật đầu.
Đại sư huynh Lăng Tiêu Phái xưa nay sẽ không khiến bọn hắn thất vọng.
Ngu Sưởng cũng nhẹ nhàng võ ngực một cái.
Còn may, Kế Ngôn đủ sức. Nếu không Lữ Thiếu Khanh thành đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của môn phái, thành đại diện thế hệ trẻ Lăng Tiêu Phái, Lăng Tiêu phái còn biết xấu hổ hay không?
So với Ngu Sưởng bọn hắn quan tâm thực lực của Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa lại lo lắng cho Kha Hồng.
“Tổ sư, không sao chứ?” Nhắc đến tổ sư, mấy người Ngu Sưởng rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau khi Kha Hồng uống hoa tửu giúp thực lực tăng lên còn gọi mấy người bọn hắn tới hết đây cùng uống hoa tửu khiến cho Lăng Tiêu phái đầu bị người ta tưởng lầm không biết có phải muốn thay đổi công pháp tu hành, thành lập Hợp Hoan Tông không. Đi ra cửa đều phải bụm mặt. Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Có thể có vấn đề gì? Ông ấy là tổ sư.”
“Đối với ông ấy đã không có gì gọi là đả kích, chẳng qua chỉ xấu hổ thôi.”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến tất cả mọi người hiểu ra. Thân là tổ sư, lúc đầu vì thực lực của mình tăng lên đã đắc chí, còn dạy bảo Lữ Thiếu Khanh một phen. Kết quả, phát hiện thực lực của đối phương cao hơn mình nhiều như vậy.
Làm màu với người ta trên phương diện người ta am hiểu là bị tát vào mặt.
Còn mặt mũi quái đâu mà ở lại đây nữa.
Thậm chí, sau này mời Kha Hồng đi uống hoa tửu, ông ta cũng sẽ không đi.
Cơ Bành Việt cười haha, cảm thấy nhẹ nhàng: “Ta nói mà, tiểu tử này khẳng định có biện pháp.”
Ngu Sưởng cùng Tiêu Sấm âm thầm gật đầu, luận mưu ma chước quỷ, còn phải là Lữ Thiếu Khanh.
“Được rồi.” Lữ Thiếu Khanh vỗ võ tay: “Xong rồi, tổ sư đi rồi, chúng ta tiếp tục chứ?”
“Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa, tiếp tục uống rượu, tiếp tục ngắm cô nương chứ?” Thiều Thừa lại giơ tay lên: “Ngươi thử xem?”
“Cùng ta về Thiên Ngự Phong đi!"
Thiều Thừa mang theo Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y rời đi. Ngu Sưởng mỉm cười, nói với Cơ Bành Việt và Tiêu Sấm: “Được rồi, chúng ta có thể thở phào rồi.”
Cơ Bành Việt lại một lần nữa cảm thán một tiếng: “Vẫn là tiểu tử này, mưu ma chước quỷ nhiều.”
Tiêu Sấm khó chịu nói: “Hừ, còn không phải họa hắn gây ra sao?”
Ai nha, càng ngày càng khó thu thập hắn.
Không được, nhất định phải thu thập hắn một chút, nếu không cơn giận trong lòng này không thể trút được. Nhãn châu của Tiêu Sấm xoay động, ông ta bỗng nhiên cười lên: “Đại ca ta đã lâu không gặp tiểu Y, để ta đi đưa tin này báo cho đại ca.”
Lữ Thiếu Khanh bên này trở lại Lăng Tiêu phái, Thiều Thừa lại xoay người chạy: “Môn phái còn có rất nhiều chuyện cần ta đi xử lý, các ngươi cố gắng chờ ở đây.”
Cuối cùng còn cố ý căn dặn Tiêu Y: “Tâm đắc viết xong, ta trở về kiểm tra.”
Tiêu Y muốn khóc.
Sư phụ chơi xấu. Mười lầm vạn chữ tâm đắc giao hết cho một mình nàng. “Nhị sư huynh!” Tiêu Y nước mắt rưng rưng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, hi vọng Lữ Thiếu Khanh giúp đỡ một chút.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: “Cố lên!”
Sau đó thản nhiên rời đi.
Đi đến vị trí mình chuyên nằm.
Cây ngô đồng đem về từ Yêu giới cắm rễ ở cách đó không xa, đứng đối mặt với cành cây ngô đồng trước kia Lữ Thiếu Khanh trồng, giống như hai thị vệ một trái một phải bảo vệ Lữ Thiếu Khanh ở vị trí giữa.
Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt cây ngô đồng, đi vòng tròn đánh giá, xoa cằm, không ngừng cười hắc hắn: “Thế nào? Ở chỗ này có quen không?”
Khuôn mặt hiện lên ở trên thân cây cây ngô đồng, ánh mắt ông ta mang theo kinh ngạc cùng phức tạp.
“Nơi này, không tệ!”
Lão thần thụ sống không biết bao lâu, nơi có thể khiến cây ngô đồng cảm thấy tốt đã ít càng thêm ít.
Mà nơi này lại khiến cây ngô đồng cảm thấy không hề thua kém so với núi Ngô Đồng ở Yêu giới.
Phong thủy của nơi này không phải tốt bình thường. Tuy nhiên cây ngô đồng cũng có thể lý giải, nơi có thể nuôi dưỡng ra dạng yêu nghiệt như Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn sao có thể tệ được? Nơi tốt có thể nuôi người, ngược lại, người cũng có thể khiến một nơi nào đó được nuôi dưỡng tốt lên. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
Nơi này đang không ngừng biến tốt, cây ngô đồng cho rằng tương lai vượt qua những nơi như núi Thủ Tiên kia cũng không phải không có khả năng.
Đánh giá không tệ này là nể mặt Lữ Thiếu Khanh rồi.
Nếu không không thể nói rằng rất tốt hoặc rất ưu tú. Ừm, tên trước mắt, không thể cho đánh giá quá cao, nếu không hắn sẽ dễ dàng kiêu ngạo.
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, tràn đầy ý cười, dương dương đắc ý: “Đúng chưa? Đã nói với ngươi rồi, nơi đầy cứt chim núi Ngô Đồng kia có gì tốt đâu chứ?”
“Về nơi ở, còn chẳng phải chỗ của ta tốt hơn à.”
Cây ngô đồng không muốn trả lời vấn đề này, cho Lữ Thiếu Khanh một cái liếc mắt. Lữ Thiếu Khanh dạo một vòng, tuy cây ngô đồng bá đạo hấp thu bản nguyên của cây cối chung quanh khiến cây cối chung quanh không cách nào sinh tồn.
Tuy nhiên cây ngô đồng có thể tẩm bổ thổ địa, ảnh hưởng địa thế, sẽ khiến xung quanh trở nên càng ngày càng tốt.
Hai cây ngô đồng trồng ở đầy, nơi này sớm muộn gì cũng có ngày trở thành một Thánh địa.
Cây ngô đồng nhìn thấy dáng vẻ vừa lòng đắc chí của Lữ Thiếu Khanh không kìm được hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi đem ta về đây là muốn cải tạo nơi này sao?”
Nếu như vậy, tiểu tử này cũng thú vị đấy.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Đâu có, ta chỉ muốn nhỉ tử ngươi tìm được chưa thôi.” “Cút!"
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung trở lại vị trí nằm của mình nằm xuống, lấy Thiên Cơ Bài ra.
“Haha, lâu lắm rồi chưa xem tin tức.”
“Để ta xem có chuyện gì lớn xảy ra không.”
Không bao lâu, Tiêu Y cũng chạy tới, xếp một cái bàn ở bên cạnh.
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn: “Làm gì?” Tiêu Y cười hắc hắc: “Nhị sư huynh, ta ở chỗ này viết tâm đắc.”
Đi một bên!” Lữ Thiếu Khanh không chào đón: “Sao muội không đến chỗ Đại sư huynh mà viết.”
“Muội đi sang một bên cho ta, đừng lắc lư ở đây làm ô nhiễm con mắt ta.”
Tiêu Y lập tức bĩu môi, Nhị sư huynh đáng ghét.
Cô nương đáng yêu cảnh đẹp ý vui như ta có thể dưỡng mắt đề phòng cận thị đấy.
Ô nhiễm cái gì chứ? Tiêu Y vội vàng nói: “Nhị sư huynh, ở chỗ này ta có linh cảm, nếu không ta không thể viết được mấy lời ca ngợi huynh.”
Chủ yếu là, ta ở đây, đến lúc đó huynh có chuyện gì vui ta liền có thể đi cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ náo nhiệt. Nửa năm ở bên chỗ Đại sư huynh ta chẳng hề được ra khỏi ổ.
Hơn nữa, ta đến bên cạnh Đại sư huynh, bị Đại sư huynh giám sát, ta mới không muốn tự tìm đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận