Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1277: Không bị phát hiện không tính nuốt lời

Chương 1277: Không bị phát hiện không tính nuốt lờiChương 1277: Không bị phát hiện không tính nuốt lời
Trong lòng Tương Quỳ phân hận không thôi, sống lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải tiểu tử khó chơi như vậy.
Mấy lần ám đấu, đều đấu không lại, khiến mặt mũi của ông ta hết lần này đến lần nọ bị vứt đi.
Sớm biết như thế, nên nghe theo lời của cháu gái, bình tĩnh nói chuyện là được rồi.
Sự hối hận ngầm quanh quẩn trong lòng khiến Tương Quỳ cực kỳ khó chịu.
Dận Khuyết đề nghị giờ đi theo vào.
Tả Điệp lại nói: "Đại trưởng lão đã cam đoan rồi, ngươi làm như vậy sẽ khiến đại trưởng lão mất mặt."
Chu Quang Viễn một trăm lần tán thành, lập tức bổ đao: "Dận Khuyết, ngươi đề nghị như vậy không phải đang hại đại trưởng lão sao?"
"Bọn hắn không phải người dễ nói chuyện, bị phát hiện, đến lúc đó còn không biết sẽ nói những lời khó nghe gì."
Tương Tỉ Tiên cũng nói: "Thôi, thì chờ một chút đi."
Ba đồng bạn đều phản đối như vậy, sắc mặt Dận Khuyết càng thêm khó coi.
Hắn ta lại có cách khác: "Đại trưởng lão cam đoan người sẽ không đi vào, chưa từng nói không cho phép chúng ta đi vào nhỉ?"
"Bốn người chúng ta vào trước, đi theo đám bọn hắn, không thể để cho bọn hắn phá hoại ở trong đó."
Câu này cũng có lý, Tương Quỳ gật đầu biểu thị đồng ý: "Nói không sai, các ngươi đi vào trước, ta sẽ theo vào sau." Thế giới Huyền Thổ là nơi quan trọng của tổ chức Thí Thần, không thể để người ta phá hoại ở trong đó.
Bảo Tương Ti Tiên các nàng vào xem trước cũng tốt.
Dận Khuyết được đại trưởng lão đồng ý trong lòng đắc ý, ánh mắt nhìn Chu Quang Viễn lộ ra tia khiêu khích.
"Xuất phát!"
Dận Khuyết hét lớn một tiếng, dẫn đầu từ trên trời giáng xuống, dự định bước vào đại môn trước một bước.
Nhưng hắn ta vừa mới dứt lời, quang mang chung quanh bỗng nhiên tăng vọt.
Dận Khuyết kinh hãi, thân hình tránh gấp, một lần nữa quay ngược lại trên bâu trời.
Hắn ta cúi đầu xem xét, phát hiện cánh cổng phía dưới đã biến mất, núi nhỏ khôi phục dáng vẻ vừa rồi.
"Tiểu tử đáng ghét!" Hai mắt Tương Quỳ muốn nổ tung, muốn phát cưồng, gầm thét một tiếng: "Thật sự đáng ghét!"
Bọn người Tương Ti Tiên ngây dại.
Trận pháp khôi phục rồi?
Là Lữ Thiếu Khanh gây nên, hay là đã đến giờ?
Duy chỉ có Tương Quỳ biết, đây tuyệt đối là thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu tử đáng ghét, tiểu tử đáng sợ.
Giờ khắc này Tương Quỳ đã có nhận thức sâu sắc hơn về tạo nghệ trận pháp của Lữ Thiếu Khanh.
Còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng.
"Đại trưởng lão, cái này..." Không còn cách nào khác, giờ Tương Quỳ ông ta chỉ có thể tự tay dừng vận chuyển của đại trận, mở lối vào của thế giới Huyền Thổ ra.
So với Lữ Thiếu Khanh, tốc độ đóng đại trận của Tương Quỳ chậm hơn rất nhiều.
Giống như một người tay chân không được nhanh nhẹn làm việc với tốc độ chậm rãi khiến nhóm Tương T¡ Tiên nhìn thấy trong lòng nãy sinh một cảm giác không được hài hòa.
Tương Quỳ thân là Hóa Thần, trên một số phương diện kém xa Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh hất ra xa.
Tương Quỳ vừa đóng đại trận, trong lòng vừa hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh.
Cả đời này chưa từng phải chịu ấm ức như vậy.
Nếu không phải nhóm Lữ Thiếu Khanh đặc biệt, có lợi cho tương lai tổ chức Thí Thần trong quẻ tượng của ông †a, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ Lữ Thiếu Khanh như thế, không đánh chết Lữ Thiếu Khanh thì cũng phải đánh Lữ Thiếu Khanh gần chết.
Tiểu bối không tôn trọng trưởng bối, đáng đánh chết.
Chỉ là Nguyên Anh mà không tôn trọng đại năng Hóa Thần, cũng phải đánh chết.
Đợi sau khi Tương Quỳ đóng xong đại trận, đúng như lời ông ta nói gần nửa canh giờ, khiến ông ta cảm thấy khá mệt mỏi.
Chủ yếu vẫn là mệt tâm.
Nhìn thấy cổng lớn xuất hiện, Tương Quỳ nói: "Đi đi, nhìn chằm chằm bọn hắn, đừng để bọn hắn làm loạn trong thế giới Huyền Thổ." "RõI"
Bốn người Tương Ti¡ Tiên không trì hoãn nữa, tuần tự tiến vào đại môn, biến mất trong tâm mắt của Tương Quỳ.
Tương Quỳ nhìn cổng lớn xoay chầm chậm, vẻ mặt trở nên cổ quái, lộ ra mấy phần chần chờ.
Trong lòng ông có hai tiểu nhân đang cãi nhau.
Đi vào hay không đi vào.
Cuối cùng tiểu nhân ủng hộ đi vào đánh chết tiểu nhân không ủng hộ đi vào, đồng thời nói: "Đi theo vào, không bị phát hiện, không coi như nuốt lời, cũng không tính là mất mặt."
Tương Quỳ rất tán thành, rất đồng ý với cách nói của tiểu nhân trong lòng.
Đường đường Hóa Thần, đi vào theo, nếu như bị phát hiện, ông ta cũng không cần lăn lộn nữa.
"Thế giới Huyền Thổ là nơi quan trọng như vậy, không thể để bọn hắn ở bên trong làm ẩu, ta nhất định phải đi vào nhìn bọn hắn chằm chằm."
"Qua nửa canh giờ rồi, hẳn là cũng không sao đâu."
Cuối cùng Tương Quỳ vẫn quyết định đi theo vào, trong lòng không yên tâm.
Cuối cùng thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, thân hình Tương Quỳ lóe lên, tiến vào trong cửa lớn.
Bốn người Tương Ti Tiên sau khi tiến vào đại môn thì hơi choáng váng, bọn hắn vừa đến đã thấy một nơi tràn ngập mê vụ.
Mê vụ tràn ngập chung quanh, tràn ngập trong không khí, chậm rãi lưu động, tựa như dòng sông yên bình, nước sông đang chầm chậm chảy xuôi.
Chung quanh im ắng, gần như nghe không được bất kỳ âm thanh gì, tính giống một đầm nước đọng.
"Nơi này chính là thế giới Huyền Thổ sao?" Tả Điệp không kìm được mở miệng: "Cảm thấy dáng vẻ hình như hơi là lạ."
Tất cả mọi người là lần đầu tiên tiến vào thế giới Huyền Thổ.
Chu Quang Viễn nhíu mày: "Sư phụ từng nói sau khi đi vào, khoảng cách chưa tới trăm dặm chính là Huyền Thổ thành."
"Nhưng, thần trí của ta không phát hiện được vị trí của Huyền Thổ thành"
Tương Ti Tiên gật đầu biểu thị đồng ý: "Không sai, nơi này hình như hơi cổ quái." Chung quanh quá an tĩnh, lại thêm sương mù dày đặc, dựa vào mắt thường căn bản không thể nhìn thấy phía xa xa.
Càng quan trọng hơn là, thân là tu sĩ, trong lòng bọn hắn vẫn có một cảm giác bị đè nén.
Dận Khuyết liền nói: "Chúng ta đều chưa từng tới đây, ai có thể biết được tình hình cụ thể chứ?"
"Đã qua hơn nửa canh giờ rồi, chuyện chủ yếu của chúng ta là phải tìm ra ba người bọn họ, vừa đi vừa nói đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận