Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 865 - Tên không có chí khí



Chương 865: Tên không có chí khíNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLúc này tiểu viên hầu từ đằng xa trở về, hai cỗ kiếm ý biến mất khiến nó mấy ngày không trở về cũng có dũng khí quay lại.Ở bên ngoài mấy ngày vốn định chuẩn bị chút thịt rừng cải thiện bữa ăn, nhưng trong khoảng thời gian đi theo Lữ Thiếu Khanh ăn sung mặc sướng đã khiến nó trở thành kẻ kén ăn.Những thứ khi còn bé nó coi là mỹ vị giờ ăn cứ như nhai sáp nến, không thể nào có được mùi vì như trước kia. Cho nên sau khi trở về, nó không nói hai lời đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, kêu chi chi với Lữ Thiếu Khanh để ngày mai Lữ Thiếu Khanh dẫn nó đi ăn.Kế Ngôn sẽ không dẫn nó đi ăn ngon, cho nên về phương diện ăn vẫn nên tìm Lữ Thiếu Khanh.Nhưng, giờ nó đang đụng phải Lữ Thiếu Khanh đầy lửa giận không có chỗ phát tiết.Khi nó chú ý thấy vẻ mặt dữ tợn cắn răng nghiến lợi của Lữ Thiếu Khanh, muốn chạy trốn thì đã muộn.“Khỉ ngốc, xem ta thiến ngươi đây...”“Chi chi...”Kế Ngôn yên lặng xoay người sang chỗ khác, sư đệ hiện tại rất khó chịu, đánh nhau gì đó bỏ qua vậy.Kế Ngôn chẳng những không nhìn thấy lời cầu cứu của tiểu viên hầu mà ngược lại còn nói: “Giao cho đệ, nhớ dạy bảo nó thật tốt, tới đây rồi mà chỉ biết chơi thì còn ra thể thống gì.”Tiểu viên hầu lập tức cảm thấy trời như sụp đổ.“Chi chi...”“Kêu cái cọng lông, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi, ta chỉ nhổ lông giúp ngươi thôi...”Đàm Linh tỉnh lại, cảm nhận bên trong cơ thể, trên mặt nở nụ cười.Thương thế của thức hải đã khôi phục được phần lớn rồi, còn lại chỉ cần qua vài ngày là có thể khôi phục hoàn toàn.Đàm Linh ôm đầu, trong đầu hiện ra bóng dáng Lữ Thiếu Khanh thì không kìm được nghiến răng.Khốn kiếp, đúng là quá đáng ghét.May là có sư phụ bảo người đưa linh đan tới.Đàm Linh tỉnh lại không tiếp tục nữa, nàng ta cảm thấy cần phải đi xem thử cặp sư huynh đệ kia.Hai người này không rõ lai lịch mục đích vào Thánh địa khiến nàng ta luôn có cảm giác gì đó không bình thường.Mặc dù không lo bọn hắn ở đâu làm chuyện gì xấu với mình, nhưng nàng ta lo hai người bọn hắn đi chỗ khác làm chuyện xấu, cuối cùng khiến nàng ta phải gánh tiếng xấu.Đi xem thử một chút.Bên này Đàm Linh định đi xem thử Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đang làm gì, để tránh bọn hắn phá hỏng nhà mình.Nhưng lúc này, bên ngoài đã có người hô hào: “Linh tỷ tỷ, chúng ta tới rồi, tỷ có nhà không?”Vừa nghe thấy giọng này, Đàm Linh liền biết là ai tới.Trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt.Nàng ta lắc mình một cái đi ra ngoài.Một nam một nữ đứng bên ngoài, hai người giống nhau như đúc, rõ ràng là một đôi long phượng thai.Nữ thân mặc váy màu đỏ sậm, sau khi nhìn thấy Đàm Linh không nói hai lời, giang hai tay ra nhào tới, như một con bướm màu đỏ sậm nhẹ nhàng nhảy múa.“Linh tỷ tỷ, mấy tháng không gặp tỷ, ta nhớ tỷ lắm.”“Tỷ tỷ.” Thanh niên thân mặc trường bào màu xanh lục nhắc nhở: “Tỷ tỷ, không được vô lễ với Linh đại nhân.”Sau đó hắn ta vội vàng hành lễ với Đàm Linh: “Xin ra mắt Linh đại nhân.”So với nữ hài thoải mái, hoạt bát, biểu hiện của thanh niên trầm ổn, có chừng mực.Đàm Linh khoát tay, nói với thanh niên: “Thời Liêu, ta đã nói rồi, trước mặt ta không cần khách khí, hai người các ngươi gọi ta là tỷ tỷ là được rồi.”Trên mặt Đàm Linh nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo mấy phần cưng chiều.Nữ hài tên Thời Cơ, thanh niên tên Thời Liêu, là tỷ đệ của một bộ lạc nhỏ tại Đông Tế này.Sư phụ của bọn hắn là trưởng lão Thánh địa, Phù Doãn, cảnh giới Hóa Thần.Trong số đông đảo các trưởng lão ở Thánh địa cũng là trưởng lão có xếp hạng khá cao.Phù Doãn là người đứng bên phe sư phụ nàng ta, có tầng quan hệ này nên đôi song bào thai Thời Cơ, Thời Liêu này có quan hệ rất tốt với nàng ta. Chỉ cần rảnh rỗi lập tức tới tìm nàng ta.Thời Liêu lại nghiêm túc nói: “Lễ không thể bỏ, thân phận linh đại nhân cao hơn chúng ta, chúng ta không thể...”“Được rồi, được rồi...” Đàm Linh biết Thời Liêu là phần tử vô cùng ngoan cố nên cũng lười thuyết phục hắn ta, trực tiếp cắt ngang hắn ta: “Hai người các ngươi không cần tu luyện sao? Sao lại rảnh đến tìm ta vậy?”Thời Cơ ôm eo Đàm Linh, ngẩng đầu lên, mặc dù làn da màu yến mạch nhưng ngũ quan tinh xảo, cũng có cốt cách mỹ nhân tương lai, nàng ta cười nói: “Sư phụ nói, đến cảnh giới của bọn muội, tiếp tục tu luyện tạm thời chẳng có ý nghĩa mấy nên bảo bọn muội ra ngoài giải sầu một chút, đột phá Kim Đan kỳ rồi hẵng nói. Cho nên bọn muội đến tìm Linh tỷ tỷ, đi theo Linh tỷ tỷ có lẽ sẽ có thời cơ đột phá...”Đàm Linh kinh ngạc: “Giờ còn chưa đến ba năm mà các muội đã tu luyện tới bình cảnh sao?”“Ta nhớ các muội còn chưa tới hai mươi lăm tuổi mà?”“Vậy thì phải cố gắng thật nhiều, tranh thủ một chút xem có thể bước vào Nguyên Anh kỳ trước hai mươi lăm tuổi không.”Thời Cơ đắc ý lắc đầu, lộ ra tia đắc ý, vô cùng tự tin: “Yên tâm đi, muội sẽ nhanh chóng bước vào Nguyên Anh kỳ thôi.”Thời Liêu thì không lạc quan như vậy, trên mặt hắn ta hiện lên một vệt sầu lo: “Cho dù là Linh đại nhân cũng phải hai mươi lăm tuổi mới bước vào Nguyên Anh kỳ, hai người chúng ta còn kém xa Linh đại nhân. Hơn nữa, lỡ như không đột phá nổi thì sao?”Đột phá cảnh giới, không phải nói đột phá đã đột phá.Có đôi khi còn phải chú trọng cơ duyên, cơ duyên đến, không chừng uống miếng nước cũng có thể đột phá.Cơ duyên không đến, dù là cố gắng mấy cũng không làm nên chuyện gì.Người bị kẹt cả một đời, đến chết cũng không đột phá không phải không có.Thời Liêu rất lo lắng, lỡ như không thể đột phá thì phải làm sao bây giờ?Lỡ như đợi đến già mới đột phá thì sao? Sao đuổi kịp người khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận