Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 972. Có phải ngươi yêu ta hay không?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Phù..."Lữ Thiếu Khanh thở ra, sắc mặt trắng bệch khôi phục hồng nhuận, tinh thần một lần nữa trở nên sáng láng, không có chút suy nhược."Hy vọng có thể giấu được cô nàng này." Lữ Thiếu Khanh tự nói một câu.Đàm Linh như cái camera di động đi theo sau, ngay cả tè dầm hắn cũng phải cẩn thận từng li từng tí.Đi dạo xung quanh, Đàm Linh sẽ không quản hắn, nhưng nếu muốn lên trên, Đàm Linh tuyệt đối không cho phép, thậm chí còn có thể nói cho sư phụ nàng ta biết.Cho dù là Nhuế trưởng lão hay là Đàm Linh, bọn họ đều không cho phép lợi ích của Thánh Địa bị tổn hại.Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể nghĩ đến cách giả bộ bị thương này."Thôi Thanh không góp sức, không có cách đánh nàng ta bị thương, chỉ có thể để ta bị thương, haiz..."Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay chậm rãi tiến vào trong phòng.Trong phòng, Giới trôi nổi ở trên xuyên giới bản, đang nghiêm túc dạy con khỉ nhỏ biết chữ.Vẻ mặt con khỉ nhỏ đau khổ, thỉnh thoảng gãi đầu, đứng ngồi không yên.Bắt nó học tập cũng khá khó khăn vì nó trời sinh hiếu động.Sau khi thấy Lữ Thiếu Khanh trở về, nó lập tức nhào tới, kêu không muốn học tập.Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, hung thần ác sát: "Không học giỏi, ta sẽ thiến ngươi, để ngươi làm khỉ cái."Hạ thể con khỉ nhỏ lạnh lẽo, vội vàng kẹp đùi tiếp tục đi học.Mặc Quân kiếm cắm ở bên cửa sổ, Mặc Quân ngồi xếp bằng trên chuôi kiếm, ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không để ý tới chuyện phía sau.Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra, lôi Mặc Quân kiếm vào trong tay búng một cái: "Làm gì? Đang giả làm hoàng tử u buồn sao?""Lão đại, ta nhớ Vô Khưu.""Ta nhổ vào." Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Ngươi thật sự nghĩ mình nhỏ sao?"Sắc mặt hắn không tốt nhìn chằm chằm nửa người dưới của Mặc Quân, khiến cho hàn khí của Mặc Quân bốc lên, hắc hắc cười làm lành.Vội vàng chuyển lời: "Lão đại, ý của ta là ở chỗ này rất buồn, ngươi đi ra ngoài hẳn là phải mang theo ta chứ.""Mang theo ngươi làm gì? Ta không có ý định đi chém người."Lữ Thiếu Khanh ném Mặc Quân kiếm sang bên cạnh, thuận thế nằm ở trên giường, nói: "Hai ngày nữa sẽ dẫn ngươi ra ngoài."Con khỉ nhỏ không nói hai lời lập tức tiến lại gần, kêu chi chi, muốn cùng Lữ Thiếu Khanh đi ra ngoài.Nó không muốn ở lại đây nữa.Không nói đến việc ở chỗ này có bao nhiêu buồn bực, chỉ nói muốn nó biết chữ học tập trận pháp nó liền sắp phát điên rồi.Giới cũng tò mò lại gần: "Chủ nhân, là muốn đi nơi nào làm chuyện xấu sao?"Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, đánh bay xuyên giới bản, mắng: "Biết nói chuyện không vậy? Ta giống kẻ sẽ làm chuyện xấu sao?"Mặc Quân lập tức vuốt mông ngựa: "Không sai, chủ nhân anh tuấn tiêu sái, sao có thể làm chuyện xấu chứ?""Chủ nhân, là muốn đi chém ai sao?""Không chém người, đi tìm người..."Lữ Thiếu Khanh chờ vài ngày, đợi đến khi Đàm Linh cũng sa vào tu luyện liền bắt đầu hành động.Thừa dịp trời tối, Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ rời đi.Thi triển Đại Xích Độn Thuật, không nổi tiếng gió, lặng lẽ rời đi.Mấy ngày nay Lữ Thiếu Khanh đã hiểu rõ địa hình xung quanh.Xe quen đường cũ mà đi lên trên.Một bóng đen tựa như tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt liền biến mất ở trong bóng tối, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuyên qua trên mặt đất.Dọc theo đường đi không có gặp trở ngại, mấy canh giờ sau, hắn đã đi tới giữa sườn núi.Phía trước chính là phần nửa phía trên của Thánh Sơn, nơi này bị trận pháp bao phủ.Trận pháp lóng lánh, mây mù quanh quẩn, dưới ánh trăng đỏ chiếu rọi, mây mù biến thành màu đỏ, tăng thêm vài phần cảm giác yêu dị.Thần thức Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng tản ra, lặng lẽ quan sát.Phía trên nếu đã dùng trận pháp che lấp, tất nhiên không đơn giản.Ở phía sau trận pháp không chừng còn có cạm bẫy.Sau khi kiểm tra một phen, phát hiện trận pháp nơi này chẳng qua chỉ là trận pháp bình thường, với thủ đoạn của hắn thì có thể thoải mái tiến vào ở dưới điều kiện không phá hỏng.Cũng không khỏi quá đơn giản đi?Trong lòng Lữ Thiếu Khanh vẫn cảm thấy không đáng tin, vì bảo đảm vạn nhất, tâm thần của hắn khẽ động, hai tròng mắt lại xuất hiện đồ án âm dương.Ánh sáng của thế gian trong mắt hắn lại một lần nữa biến thành hai loại ánh sáng.Đen và trắng.Mà trong thế giới chỉ có màu đen và màu trắng đã nói rõ trận pháp trước mắt ở trong phạm trù mà hắn có thể giải quyết.Không có tồn tại nào vượt quá phạm vi thực lực của hắn.Suy nghĩ một phen, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu từ từ tiến vào.Quá trình thuận lợi ngoài dự liệu, Lữ Thiếu Khanh đi vào giống như trở về nhà mình, trực tiếp mở cửa đi vào.Chân đạp đến đất trên Thánh Sơn, còn dùng sức giẫm vài cước.Cảm nhận được mặt đất rắn chắc, Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ trong lòng, không có liên hoàn trận sao? Không có chiêu số lợi hại nào khác sao?Quay đầu lại nhìn thoáng qua trận pháp phía sau, đây chỉ là một trận pháp tứ phẩm dùng để ngăn cách ngăn cản.Nhìn qua có vẻ rất dọa người, nhưng ở trước mặt hắn giống như giấy dán bình thường.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ người bố trí trận pháp.Làm ra trận pháp như vậy, còn không bằng không làm.Dùng để dọa người sao?Khinh bỉ.Nhưng Lữ Thiếu Khanh nghĩ lại, Ma tộc Thánh Địa tôn sùng Thánh Sơn.Đừng nói tùy ý bố trí trận pháp, cho dù không có, cho dù chỉ là vẽ một đường, tuyên bố không cho phép vượt qua, người Ma tộc cũng không dám lỗ mãng.Nếu là như vậy, đúng lúc tiện nghi cho ta.Lữ Thiếu Khanh không nhịn được lắc đầu, đắc ý nói: "Đêm khuya mây đen gió lớn, chính là lúc trộm gà trộm chó."Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn bốn phía, đây là một khu rừng rậm, cây cối rậm rạp, cỏ dại mọc thành bụi.Bởi vì bên ngoài có trận pháp ngăn cản, ánh trăng chiếu không đến nơi này, xung quanh đen sì một mảnh, đưa tay không thấy năm ngón.Trong màu đen nồng đậm, phảng phất có thứ gì đó khủng bố đang ẩn núp.Trong rừng rậm nổi lên từng trận gió lạnh, thổi vù vù, ở trong bóng tối, tựa như gió lạnh thổi tới từ địa ngục. Hết chương 972.

Bạn cần đăng nhập để bình luận