Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2102

Chương 2102Chương 2102
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Đại gia, tới chơi!”
“Đại gia, vào đây đi.”
“Đại gia, mấy tỷ muội chúng ta, người thích ai?”
Tiêu Dũng không kìm được nuốt nước miếng một cái. Nhưng mà, chút lý trí còn sót lại khiến ông ta vân duy trì cảnh giác với Lữ Thiếu Khanh. “Tiểu tử, ngươi thề ngươi sẽ không mật báo.”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời liền thề, một lần nữa thành khẩn nói: “Bá phụ, người thử nghĩ một chút, ta chỉ muốn cùng người hóa giải hiểu lầm mà thôi.”
Trái tim Tiêu Dũng buông lỏng, dường như ngửi thấy mùi thơm trong không trung, do dự.
Tiểu tử này trông có vẻ thật lòng.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Coi như bị bá mẫu biết thì đã sao chứ?”
“Tổ sư ta trước đây thường xuyên tới đây uống hoa tửu, bá mẫu hỏi, người cứ nói học tập phương pháp của cao nhân xem thử phải chăng sẽ tìm được thời cơ đột phá.” Tiêu Dũng nghe vậy, thử thăm dò nói: “Vậy, vào à?”
“Đi vào!”
Vào Ủng Tiên lâu, Tiêu Dũng liên ném hất thảy sau ót, hào khí hô hào: “Cô nương tốt nhất chỗ các người là ai?” Một đềm hừng đồng, mặt trời từ trong khe núi nhảy ra, quang mang chói lóa mắt Lăng Tiêu phái bao phủ trong ánh sáng màu vàng, linh khí hóa thành sương trắng phiêu miểu lưu động, nhẹ nhàng thổi, hóa thành cơn gió dịu dàng nhẹ nhàng thổi qua từng vị đệ tử Lăng Tiêu Phái. Tiêu Sấm cuối cùng tìm được Thiều Thừa, mang theo Thiều Thừa trở về Thiên Ngự Phong.
“Thiều sư đệ, đệ đi quản tiểu tử kia đi.”
Thiều Thừa hoài nghỉ: “Hắn thực có can đảm xuất thủ với trưởng bối?”
“Đệ đi xem một chút là biết.” Tiêu Sấm trong lòng âm thầm đắc ý, hừ, tiểu tử ngươi, để Thiều sư đệ tát ngươi mấy cái trong lòng ta cũng dễ chịu. Dụ Tiểu Y đi mất chẳng thấy bóng dáng đầu, ta cũng không thoải mái.
Tuy nhiên khi Tiêu Sấm đưa Thiều Thừa đến chỗ cây ngô đồng thì phát hiện nơi này đã người đi nhà trống.
Chỉ có tiểu Hắc nằm sấp trên đó ngủ.
Hơn nữa, điều càng khiến Tiêu Sấm kinh ngạc chính là, nơi này không có chút vết tích đánh nhau nào.
Hai người bọn họ đi đâu? “Kỳ quái, người đầu?”
Thiều Thừa mỉm cười, nói với Tiêu Sấm: “Sư huynh huynh đa tâm rồi.”
“Thiếu Khanh tiểu tử này, ta vẫn hiểu rõ, đối với trưởng bối của mình, hắn cùng lắm cũng chỉ miệng ba hoa, động thủ thì chắc chắn sẽ không đầu.”
Đây là đồ đệ mình dạy ra, tam quan vần còn được.
Tiêu Sấm bên này nghi hoặc không thôi, ông ta căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Y cùng Tô Uẩn Ngọc cũng cùng nhau tới.
“A, Nhị sư huynh à cha đầu?” Tiêu Sấm trong lòng trợn ngược mắt, nhìn xem, cha còn xếp đằng sau Nhị sư huynh kìa.
VỊ thúc thúc ta đây chí ít cũng phải xếp thứ tư.
Đáng ghét, càng phải giáo huấn tiểu tử kia một chút, nếu không trong lòng không thoải mái.
Vấn đề bây giờ là, tiểu tử kia đem đại ca đi đâu rồi?
Sẽ không phải đưa đại ca đến nơi vắng vẻ hung hăng trừng trị đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Tiêu Sấm càng sốt ruột muốn tìm ra Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Dũng. Ông ta hỏi Thiều Thừa: “Sư đệ, có thể tìm được Thiếu Khanh không?”
Tiêu Y xung phong nhận việc: “Có thể.”
Tiêu Y rất hưng phấn, Nhị sư huynh sẽ không đi làm chuyện gì thú vị rồi đấy chứ? Nàng kêu một tiếng: “Tiểu Hắc, mang ta đi tìm ba ba con.”
Tiểu Hắc từ trên cây bay xuống, hóa thành một tiểu nha đầu trắng nõn nhào vào trong lòng Tiêu Y. Tô Uẩn Ngọc nhìn thấy nha đầu trắng nõn đáng yêu như vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng, tình thương của người mẹ lập tức tràn lan, hận không thể ôm tiểu Hắc vào lòng.
Mọi người dưới sự chỉ dẫn của tiểu Hắc đã nhanh chóng đi tới Ung Tiên lầu.
“Ủng Tiên lâu?”
Tiêu Y biến sắc, đoạn ký ức trước kia lập tức hiển hiện. Không thể nào, Nhị sư huynh lại dùng tới Chiêu này?
Nàng len lén nhìn qua Tô Uẩn Ngọc bên cạnh, Tô Uẩn Ngọc lúc này đã sắc mặt tái xanh, trên thân hiện ra sát khí như ẩn như hiện.
Tiêu Sấm cùng Thiêu Thừa ngạc nhiên.
Hôm qua mới bảo Lữ Thiếu Khanh nghĩ cách để tổ sư rời khỏi nơi này, sao hôm nay hắn lại tới đây rồi?
Tiêu Sấm hiểu rõ đại ca của mình, trong lòng giật thót một cái, không thể nào, đại ca, huynh thông đồng làm bậy rồi?
Tiêu Y muốn kéo Tô Uẩn Ngọc trở về, nhưng Tô Uẩn Ngọc vung tay lên, hất tay Tiêu Y đi. Tô Uẩn Ngọc cười hỏi tiểu Hắc: “Tiểu nha đầu, ba ba của ngươi ở bên trong à?”
Tiêu Y không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể khẩn cầu cha mình không ở bên trong.
Hi vọng là Nhị sư huynh không chịu nổi tịch mịch một mình đến uống hoa tửu.
Tiểu Hắc gật đầu: “Đúng vậy, ở bên trong.”
Ngửi ngửi mùi của Lữ Thiếu Khanh, tiểu Hắc dẫn đám người đi tới trước một gian nhã gian. Mặc dù bên trong có trận pháp che giấu, nhưng Tiêu Y đã cảm nhận được khí tức của cha mình.
“Xong đời!”
Tiêu Y che mặt, nàng đã không dám tưởng tượng tiếp tình cảnh sắp tới.
Lúc này, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng Lữ Thiếu Khanh: “Bá phụ, người uống rượu như thế này có ngon không?”
“Cắt, Thiếu Khanh, ngươi không hiểu đâu, đến những nơi như thế này mà còn phải tự mình động thủ uống rượu, chẳng hề thú vị chút nào cả.” “Đã tới đây rồi đương nhiên phải thỏa thích hưởng thụ, cần gì tự mình động thủ uống rượu chứ? Có mỹ nhân cho uống rượu, đây mới gọi là hưởng thụ.”
“Nào, mấy người các ngươi đi hầu hạ hắn, cho hắn biết thế nào gọi là khoái hoạt.”
“Thôi, ta không cần.”
“Ha ha, không cần thẹn thùng, loại chuyện này, nam nhân đầu sẽ thích.”
Lữ Thiếu Khanh liên tục chối từ: “Không được, không được, bá phụ, người thu liễm một chút, người không sợ bá mẫu biết à?”
“Ha ha.” Giọng nói đắc ý của Tiêu Dũng truyền đến: “Mẫu nữ các nàng, có rất nhiều lời muốn nói, phải mấy ngày mới có thể nói hết được, cho nên, yên tâm đi.”
Ngoài cửa đám người nghe thấy giọng nói đắc ý của Tiêu Dũng dường như cũng nhìn thấy được dáng vẻ gật gù đắc ý của Tiêu Dũng.
Tiêu Sấm không nhịn được lầm bầm: “Kỳ quái, không phải nói cách âm sao?”
Tiêu Y che mặt, cái này còn phải nói sao?
Trận pháp cách âm chắc chắn đã bị Nhị sư huynh phá hủy rồi.
Cha vẫn chưa rút được bài học lần trước.
Xong đời!
Cha chết chắc!
Tô Uẩn Ngọc rốt cuộc không nghe nổi nữa, trực tiếp một cước đạp tới.
“Âm!” một tiếng, cửa phòng chia năm xẻ bảy.
“Ai dám.” Tiêu Dũng đang hứng lên tới não quay đầu, nghiêm nghị vừa quát.
Nhìn thấy Tô Uẩn Ngọc sắc mặt tái xanh, sát khí quanh quấn, ông ta hơi run lên, mấy lời còn lại đầu nuốt ngược vào bụng.
Tiêu Dũng đầu óc trống rỗng, thân thể cứng ngắc.
Thê tử sao lại tới đây?
Ôn chuyện nhanh như vậy sao?
Tình cảm của mẫu tử các nàng không thể nhiều thêm một chút sao?
Vào thời khắc này, ông ta cực kỳ hi vọng thế giới này hủy diệt đi.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, cười tủm tỉm nói với các cô nương trong lòng: “Được rồi, tất cả đi xuống đi, giải tán, giải tán.”
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên đi tới, nói với Tô Uẩn Ngọc: “Bá mẫu, ta khuyên bá phụ rồi nhưng ông ấy cứ muốn tỷ thí với ta một trận.”
“Ai, bá phụ vẫn là rất lợi hại, ta thua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận