Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 434 - Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để cho ta làm thịt (tt)



Chương 434: Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để cho ta làm thịt (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThoải mái!Lữ Thiếu Khanh không nhịn được cảm thán một tiếng.Loại cảm giác này quả thực là quá tuyệt vời, cảm giác này cũng thoải mái như cảm giác có linh thạch vậy.Rất thoải mái.Tiếp theo, tâm thần vừa động, giống như xuyên qua thời không, xuất hiện ở ngoài mấy vạn dặm.Tốc độ còn tốt hơn so với Nguyên Anh bình thường, hấp thu linh khí xung quanh cũng nhanh hơn.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lóe hàn quang, phía dưới chính là Nguyên Anh Thương Chính Sơ đang hốt hoảng bỏ chạy.Thương Chính Sơ bên này cũng không quay đầu lại, mấy lần thuấn di làm nó tiêu hao thật lớn, dầu cạn đèn tắt, rốt cuộc không cách nào thuấn di, ông ta chỉ có thể ngự không mà đi.Thương Chính Sơ hiện tại giống như một con chó nhà có tang, lo sợ bất an, thành sợ hãi, vô cùng thê thảm, chỉ hận không thể mọc hai cánh bay nhanh được bao nhiêu liền bay nhanh bấy nhiêu.Sau khi Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, Thương Chính Sơ căn bản không chú ý tới Lữ Thiếu Khanh ở phía sau.Lại thoáng cái hiện lên, xuất hiện sau lưng Thương Chính Sơ, giơ kiếm chém, lúc chém xuống, Lữ Thiếu Khanh mới chào hỏi."Xin chào."Thương Chính Sơ nhận ra động tĩnh phía sau, tâm thần chấn động, phản ứng bản năng khiến ông ta bộc phát lần nữa.Tốc độ đột nhiên tăng lên, đáng tiếc vẫn chậm một bước.Mặc Quân kiếm đã chém vào sau lưng ông ta, máu tươi bắn tung tóe, vô số năng lượng tinh thuần trong nháy mắt bốc hơi."A!"Thương Chính Sơ kêu thảm một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Anh màu đen.Ông ta kinh hãi hô to: "Ngươi, ngươi là ai?"Cả đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Anh màu đen, giống như nhìn thấy một con quái vật vậy, Thương Chính Sơ bị dọa sợ.Tên này có lai lịch gì? Ma quỷ hay thần thánh?Trả lời Thương Chính Sơ lại là một kiếm, một kiếm này chém Nguyên Anh của ông ta thành hai nửa.Nguyên Anh Lữ Thiếu Khanh đen thui dùng bàn tay nhỏ bé một trái một phải nắm Nguyên Anh chia làm hai nửa ở trong tay, không cho bọn họ dính lại một lần nữa."Ngươi, ngươi!"Ý thức Thương Chính Sơ hoảng sợ không thôi.Lúc này ông ta đã mất đi năng lực phản kháng, hoàn toàn trở thành con mồi của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh mang theo biểu cảm lãnh khốc, thần thức cường đại trào ra.Hiện tại Lữ Thiếu Khanh giống như một Ma Thần đến từ địa ngục, lãnh khốc vô tình xóa bỏ ý thức của Thương Chính Sơ.“A!"Một tiếng kêu thê thảm quanh quẩn trong thiên địa, đây là âm thanh cuối cùng mà Thương Chính Sơ lưu lại trên thế giới này.Nguyên Anh mất đi ý thức lập tức hóa thành năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa bị Lữ Thiếu Khanh hấp thu.Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, nhìn hai tay mình, có chút im lặng: "Lại lớn lên không ít."Khổ tu thêm mười ngày nửa tháng nữa là có thể tiến vào cảnh giới tầng hai rồi.Sau đó biến mất tại chỗ, gần như là một bước, liền bước trở về thân thể bên người.Sau khi tiến vào thân thể, thương tổn thân thể cũng khôi phục không ít.Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, vuốt cằm: "Tuy rằng dáng vẻ rất là nghịch tử, nhưng cho dù hấp thu linh lực, hay là tốc độ lực lượng đều mạnh hơn không ít so với Nguyên Anh bình thường, có lẽ đây chính là bồi thường đi?""Nhưng so với người châu Phi còn muốn châu Phi hơn, có thể không ngoi đầu lên thì không nên ngoi đầu lên vậy."Nhìn thoáng qua chiến trường hỗn độn ở một bên, Lữ Thiếu Khanh đau lòng không thôi: "Mẹ nó, lại vớt không được di sản của lão già kia, về sau vẫn nên chú ý một chút mới được."Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện trên phi chu khiến Tiêu Y giật nảy mình.Trường kiếm tam phẩm trong tay nàng ta suýt chút nữa đã đâm vào người Lữ Thiếu Khanh.“Sao vậy? Cuối cùng cũng không kìm được muốn động thủ với Nhị sư huynh anh tú của muội rồi à?”Lữ Thiếu Khanh hất một tay đã đánh bay trường kiếm của Tiêu Y.Hắn hung tợn quát với Tiêu Y: “Giờ ta tát một cái là có thể đánh chết muội đấy.”Tiêu Y nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vô cùng chân thật liền vui mừng hoan hô.Mắt Tiêu Y đỏ lên, trong mắt đã hơi ướt ướt.“Quá tốt rồi, Nhị sư huynh, huynh thắng rồi.”Thương Chính Sơ là Nguyên Anh trung kỳ, cao hơn Lữ Thiếu Khanh đến bốn cảnh giới nhỏ.Đây không phải cảnh giới nhỏ của Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, thậm chí Kết Đan kỳ, đây là cảnh giới Nguyên Anh kỳ.Một cảnh giới nhỏ giống như một tầng trời, bốn cảnh giới nhỏ thì đã gần như có thể nghiền ép người ta rồi.Tiêu Y trốn ở chỗ này vẫn một mực nơm nớp lo sợ.Nàng ta lo Nhị sư huynh mình không phải là đối thủ của Thương Chính Sơ.Giờ Lữ Thiếu Khanh bình an trở về, trái tim nàng ta cuối cùng cũng có thể rơi xuống đất.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy dáng vẻ, trong lòng ấm áp, một lần nữa gõ lên đầu Tiêu Y: “Khóc cái gì? Yếu đuối như vậy làm ta mất hết cả mặt.”“Mau rời đi nào.”Phi chu lên không, trên không trung xẹt qua một đạo lưu quang, mau chóng biến mất khỏi chỗ này.Lúc này Tiêu Y mới có thời gian hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”Khí tức của Lữ Thiếu Khanh không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ.Lữ Thiếu Khanh nằm trong buồng nhỏ trên tàu, trải qua hai trận đại chiến hắn cũng mệt mỏi rồi.Trận chiến với Thôi Luân hắn tiêu hao rất lớn nhưng cơ thể không bị tổn thương bao nhiêu.Tổn thương chủ yếu đến từ Thương Chính Sơ, vì để thăm dò xem rốt cuộc thực lực Thương Chính Sơ lợi hại chừng nào.Lữ Thiếu Khanh ra hiệu cho Tiêu Y giúp hắn xử lý vết thương, nghiến răng, mắng Thương Chính Sơ: “Đúng là lão già đáng chết, ra tay nặng như vậy.”“Ta cho cháu trai của lão chết không hề đau đớn, thế mà không những không cảm tạ ta còn dám đánh ta, chết đáng đời.”Tiêu Y không kìm được châm chọc: “Nhị sư huynh, lão không đánh chết huynh lập tức là đã coi như khách khí lắm rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận