Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1230: Bàn tính của Lữ Thiếu Khanh

Chương 1230: Bàn tính của Lữ Thiếu KhanhChương 1230: Bàn tính của Lữ Thiếu Khanh
Nếu như đầu óc Chu Quang Viễn hơi bình tĩnh một chút sẽ phát hiện có gì đó không ổn.
Kế Ngôn mạnh như vậy, nhưng Lữ Thiếu Khanh vì sao lại bị thương?
Vì sao Kế Ngôn lại không ra mặt?
Cách giải thích duy nhất chính là đối phương còn mạnh hơn Kế Ngôn.
Nhưng mà hắn ta không, giờ hắn ta chỉ muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn lắc đầu, Chu Quang Viễn càng kịch liệt hơn, cơ hội tốt như vậy, hắn ta không muốn bỏ qua.
"Mộc huynh, ngươi không tin sao?" Chu Quang Viễn vội vã nói: "Bất kể là ai, †a đều sẽ giúp ngươi trút cơn giận này."
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Bất kể là ai?"
"Không sai, bất kể là ai!" Chu Quang Viễn ngữ khí kiên định, ánh mắt kiên nghị: "Cho dù là Tiên Đế, ta cũng phải giúp ngươi trút cơn giận này."
"Nếu như là đại trưởng lão các ngươi thì sao?"
Chu Quang Viễn trong nháy mắt tịt ngòi, khó có thể tin.
"Cái này, cái này..."
Vào thời khắc này hắn ta cũng kịp thời phản ứng lại.
Có một sư huynh ngầu như vậy, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn bị thương.
Trong tổ chức Thí Thần có ai xuất thủ chẳng phải liếc qua thấy ngay sao?
"Thế nào?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: "Còn định xả giận cho ta không?"
Chu Quang Viễn trầm mặc, không biết nói cái gì cho phải.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lộ ra rất thất vọng: "Đã nói rồi, ngươi không được."
Tiêu Y khinh bỉ, ánh mắt nhìn Chu Quang Viễn tràn đầy khinh thị: "Biết ngay là nói khoác mà, còn nói cho dù là Tiên Đế cũng không sợ?"
Tên khoác lác, ngay cả Nhị sư huynh của ta còn không bằng một phần mười của ngươi.
Ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Y khiến Chu Quang Viễn vô cùng tổn thương, sắc mặt của hắn ta đỏ lên, có lòng muốn phản bác, lại bất lực phản bác.
Tiên Đế, là miệng tương truyền, nhân vật trong truyền thuyết thôi
Cái gọi là Tiên Đế cũng không biết còn có tôn tại hay không, ngàn vạn năm đều chưa từng nhìn thấy, cũng không có sự tích xác thực gì.
Đối với thế nhân mà nói, chỉ là một nhân vật hư cấu mà thôi.
Còn đại trưởng lão Tương Quỳ thì khác, ông ta là một tồn tại chân thật, là trụ cột tinh thần trong tổ chức Thí Thần, là thần tượng của người trẻ tuổi.
Muốn Chu Quang Viễn đi tìm đại trưởng lão nói chuyện, cho hắn ta một trăm cái lá gan hắn ta cũng không dám.
Cho nên, hắn ta tịt ngòi, nghẹn đỏ mặt, trong lòng hối hận. Sớm biết lúc ấy hắn ta đã không nói đầy những lời như vậy, bây giờ muốn bước xuống cũng không có thang để bước.
Lữ Thiếu Khanh lại ngăn cản Tiêu Y: "Ai, không thể nói Chu huynh như vậy, Chu huynh cũng chỉ muốn giúp đỡ thôi, đúng không, Chu huynh."
Chu Quang Viễn nghe vậy, trong lòng cảm kích, hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh tăng gấp bội, tính cách thật tốt.
Nào có xấu xa như tên Dận Khuyết kia nói?
Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, tên Dận Khuyết kia cuồng vọng tự đại, người đắc tội hắn ta chắc chắn sẽ bị hắn ta nói xấu gần chết.
Chu Quang Viễn vội vàng gật đầu, bày tỏ đại cữu ca tương lai nói đúng: "Đúng, Mộc huynh nói cực phải." "Nếu như là người khác, ta nhất định có thể giúp Mộc huynh ngươi xả giận, chỉ là..."
Ngươi đi trêu chọc đại trưởng lão làm gì?
Đại trưởng lão là Hóa Thần, có thể để lại tiểu lâu la như ngươi trêu chọc sao?
Hắn ta chần chờ một hồi lâu, mới hỏi: "Mộc huynh, ngươi vì chuyện gì mà đắc tội đại trưởng lão?"
Trước tiên phải hỏi cho rõ ràng, nếu là loại đắc tội triệt để, phải trốn.
Mặc dù Chu Quang Viễn động tâm với Tiêu Y nhưng lý trí của hắn ta đã khôi phục lại trình độ bình thường.
Nếu như Lữ Thiếu Khanh làm mất lòng đại trưởng lão, hắn ta tuyệt đối không dám ở lại thêm nơi này, có thể trốn bao xa sẽ trốn bấy xa. Nữ nhân thì sao chứ, với hăn ta mà nói chẳng qua qua chỉ là một bộ y phục mà thôi.
Tiêu Y rất không vui: "Ngươi hỏi làm gì? Ngươi là thứ hèn nhát."
Lữ Thiếu Khanh lại ngăn cản, mặt lộ vẻ không vui, dạy dỗ: "Khụ khụ, nghe không hiểu tiếng người thật sao?"
"Đó là đại trưởng lão tổ chức Thí Thần, là người Chu huynh tôn kính nhất, Chu huynh đương nhiên không hi vọng chúng ta và đại trưởng lão phát sinh xung đột."
Chu Quang Viễn một lần nữa liên tục gật đầu, như một đứa trẻ ngoan.
Hảo cảm đối với Lữ Thiếu Khanh lại tăng lên, khéo hiểu lòng người, quả là vị đại cữu ca lý tưởng.
Chu Quang Viễn lại bổ sung một câu: "Không sai, đại trưởng lão từng nói, nhân tộc trong thiên hạ là người một nhà, không phân khác biệt, mọi người phải chung sống hòa bình hữu hảo với nhau."
Giờ trong lòng hắn ta đang thầm cầu nguyện Lữ Thiếu Khanh đừng triệt để đắc tội đại trưởng lão.
Nếu không hắn ta chỉ có thể quay đầu bỏ đi.
Lữ Thiếu Khanh cười nói với Chu Quang Viễn: "Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, đại trưởng lão muốn đến thăm dò thực lực của ta, không ngờ thực lực của †a yếu như vậy, cho nên trong lúc nhất thời thu tay không kịp, ra tay hơi nặng một chút."
"Ngươi cũng biết, đại trưởng lão Hóa Thần kỳ thâm bất khả trắc, ta cũng không phải Hóa Thần, làm sao có thể ngăn cản được?"
Chu Quang Viễn âm thầm gật đầu, điều này cũng đúng.
Cao thủ Hóa Thần kỳ, cho dù tùy tiện thở ra một hơi cũng có thể giết chết một người.
Lý do thăm dò một phen, ngăn cản không nổi này vô cùng bình thường, khiến người ta không thể nào hoài nghi.
Chu Quang Viễn tin, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn còn may không phải là kiểu hoàn toàn đắc tội đại trưởng lão, hắn ta có thể tiếp tục rút ngắn quan hệ, tiếp cận Tiêu Y, theo đuổi Tiêu Y.
Lúc này, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tiêu Y đã trở nên vô cùng nóng bỏng.
Tiêu Y bị ánh mắt này của Chu Quang Viễn nhìn liền không được tự nhiên, cảm giác như có côn trùng đang bò, tức giận trừng hắn ta một cái như con hổ con nổi giận, hung hăng nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra đấy"
Bạn cần đăng nhập để bình luận