Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 704 -



Chương 704:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLỡ như không được, cả đời này nàng ta cũng không còn cách nào tu luyện sao?Nàng ta còn muốn hỏi gì đó nhưng Kế Ngôn đã nhắm mắt lại: “Tự mình lĩnh ngộ đi, cái khác ta đã không thể dạy thêm nữa rồi.”Úc Mộng không dám nhiều lời, chỉ có thể nuốt ngược lời trở lại, tự mình thử lĩnh ngộ.Tiểu viên hầu nhe răng với Kế Ngôn, cuối cùng cũng theo bên cạnh Úc Mộng cùng lĩnh ngộ.Úc Mộng ngồi dưới một cây đại thụ, nhìn lên mặt trăng màu đỏ trên trời, trong lòng lo lắng bất an.Tiểu viên hầu học theo Kế Ngôn ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại.Một lát sau, nó mở to mắt, kêu lên hai tiếng với Úc Mộng, gọi Úc Mộng tỉnh lại.Nó kêu chít chít như muốn Úc Mộng tranh thủ thời gian tu luyện.Trên đường đi, quan hệ một người một khỉ trở nên rất tốt, Úc Mộng sờ đầu tiểu viên hầu, giúp nó chỉnh đốn mấy vết bẩn trên lông tóc, lo lắng nói: “Ta sợ mình ngốc, không lĩnh ngộ được kiếm ý của đại nhân, cô phụ sự tin tưởng của đại nhân.”Phần nhiều nàng ta sợ con đường này của mình đứt gánh, sau này mình không thể nào tu luyện được, trong lòng thấp thỏm lo âu.Tiểu viên hầu lại kêu chi chi hai tiếng, vỗ vỗ bộ ngực của mình như muốn nói sợ cái gì, liều mạng là được.Đã thế này rồi còn sợ gì nữa?Úc Mộng sững sờ, nàng ta vẫn chưa nhìn thấu được tiểu viên hầu này.Sau đó, nàng ta bật cười, nụ cười dưới trăng như đóa hoa đỏ tươi, mỹ lệ làm rung động lòng người.“Ta nhất định phải tu luyện thành công, đi theo bước chân đại nhân, vĩnh viễn đi theo bên người đại nhân “Một đêm trôi qua, nhiệt độ không khí dần dần lên cao, Úc Mộng cũng từ trong mộng tỉnh lại.Nàng ta không biết đêm qua nàng ta ngủ quên từ lúc nào, khi tỉnh lại bên cạnh đã không có ai, tiểu viên hầu không ở bên, không biết đã chạy đi đâu.Nàng ta nhìn Kế Ngôn ở trên cây.Kế Ngôn vẫn duy trì tư thế đem qua, ngồi xếp bằng ở trên cây không nhúc nhích. Khí tức quanh người như hòa thành một thể với hoàn cảnh chung quanh.Úc Mộng dụi dụi mắt, dường như nàng ta cảm thấy Kế Ngôn đã biến mất không thấy đâu nữa.Nhìn Kế Ngôn, trong lúc hoảng hốt nàng ta nhìn ra một thân cây, Kế Ngôn là cây, cây cũng là Kế Ngôn.Kế Ngôn và đại thụ như hòa làm một thể, không phân ngươi ta.Nàng ta lại một lần nữa dụi mắt, hất đầu nhìn chằm chằm mới thấy Kế Ngôn vẫn đang ngồi xếp bằng trên cây.Ánh nắng vẩy lên người Kế Ngôn, toàn thân áo trắng, khiết bạch vô hà.Với ánh mắt của người Thánh tộc, dáng Kế Ngôn là loại không làm được việc, là dáng không đủ dính kẽ răng dã thú, là loại hình thể người Thánh tộc ghét bỏ, coi thường.Hơn nữa nữ nhân Thánh tộc cũng thích người Thánh tộc uy vũ cao lớn, dáng ai càng khôi ngô cao lớn thì sẽ càng được nữ nhân Thánh tộc yêu thích.Dạng hình thể như Kế Ngôn mà đi coi mắt thì sẽ chẳng hề có chút sức cạnh tranh nào.Còn trong mắt Úc Mộng, trên người Kế Ngôn tản ra quang mang còn chói mắt hơn cả mặt trời.Mặc dù tuổi Úc Mộng còn nhỏ nhưng ở Thánh tộc, mười ba mười bốn tuổi lấy chồng sinh con không phải là chuyện mới mẻ gì.Úc Mộng nhìn Kế Ngôn, trên mặt ửng hồng, lúc này Kế Ngôn quang mang vạn trượng.A, không đúng, Úc Mộng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.Đây không phải ảo giác, quang mang trên người Kế Ngôn đúng là càng ngày càng cường thịnh, khí tức càng ngày càng cường đại, một cỗ kiếm ý bộc phát.Cây cối hoa cỏ chung quanh cũng trong nháy mắt lọt vào giảo sát của kiếm ý, hóa thành bột phấn.Dưới chân Úc Mộng đồng loạt xuất hiện vô số hố lớn hố bé, kiếm ý phong mang xuyên thủng mặt đất.Úc Mộng nhìn dưới chân, trong lòng sợ hãi, hoảng sợ không thôi, chỉ sợ mình cũng sẽ trở thành mảnh vỡ đầy trời trong cỗ kiếm ý này.Cách đó không xa, tiểu viên hầu chi chi xông lại, nó cũng bị dọa sợ.Tuy nhiên may là Úc Mộng và tiểu viên hầu đều không bị kiếm ý công kích, một người một khỉ đứng im tại chỗ không dám động đậy.Kiếm ý dường như chỉ bộc phát vô tình, tứ ngược chung quanh.Kế Ngôn thờ ơ, khí tức của hắn ta càng cường đại thì quang mang tán phát trên người cũng càng lóa mắt, thái Dương trên trời cũng vì thế trở nên ảm đạm.Linh lực chung thanh gào thét lao tới, giờ phút này linh lực bên người Kế Ngôn nồng đậm giống như trở thành một động thiên phúc địa.Tiểu viên hầu hít thở hồng hộc, nó cảm thấy lông tóc toàn thân đều đang được thả lỏng.Nếu không phải tình huống trước mặt có chút gì đó không bình thường thì nó đã định nằm xuống đánh một giấc rồi.Hung thú như nó, muốn phát triển phải đến thời điểm, thực lực cũng sẽ tăng theo.Mặc dù Úc Mộng không thể tu luyện nhưng phụ mẫu nàng ta có thể tu luyện, tỷ tỷ có thể tu luyện, những tình huống thế này nàng ta cũng nhìn thấy nhiều.“Đại nhân đang đột phá sao?”Úc Mộng không kìm được căng thẳng, đồng thời cũng hâm mộ không thôi.Đại nhân mạnh như vậy, nếu đột phá sẽ càng mạnh hơn nhỉ.Khí tức của Kế Ngôn như nước rồi, càng trở nên mãnh liệt, thời gian trôi qua, mặt trời trên cao cũng dần lặn xuống phía tây.Kế Ngôn vẫn chưa đột phá nhưng khí tức cũng dần dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng, lúc ánh mặt trăng màu đỏ một lần nữa chiếu sáng đại địa, Kế Ngôn mở mắt ra.“Đại nhân, người thành công không?”Úc Mộng nhìn cả một ngày, căng thẳng một ngày, vội vàng tiến lên hỏi thăm.Kế Ngôn lắc đầu, trong mắt có vài phần nóng bỏng: “Vẫn còn thiếu một chút.”Kế Ngôn một kiếm đánh bại Dương Vân Thượng Thánh, một kiếm diệt sát ngàn tên tu sĩ Thánh tộc, hù hai Nguyên Anh kỳ không biết tên bỏ chạy.Tin tức này đã nhanh chóng truyền về Đan Âm thành như một quả bom nổ tung trong Đan Âm thành, dấy lên cơn sóng lớn.Không ít người bị chấn động đến mức choáng váng, không thể tin được.Sau khi hiểu rõ vấn đề xảy ra, không ít ma tộc thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không tham gia náo nhiệt, nếu không bây giờ chắc chắn xong đời rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận