Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1585

Chương 1585Chương 1585
Thượng Quan Xúc âm thầm nghĩ bụng, xem ra về phải sửa lại thông tin sư huynh muội bọn họ rất thân thiết một chút.
Cái gọi là thân thiết ấy, chắc chắn là tình cảm nhựa plastic.
Tình cảm hư giả, mà cũng dám nói là thân thiết?
Tình báo của bọn họ hình như là do Đại Ngưu sư đệ truyền về.
Người này, năng lực làm việc không ổn rồi, sau này sẽ bảo Điểu sư thúc sửa trị hắn ta một lần, sau đó ta lại sửa tiếp.
Hừ, nữ mà như nam à?
Thế mà hắn ta cũng dám nói?
Thượng Quan Xúc bên này đang tính toán, Tiêu Y lại lắc đầu nói với Mạnh Tiêu đang căng thẳng lo lắng: "Tỷ lo lắng cái gì?"
"Có phải tỷ không biết thủ đoạn của Nhị sư huynh của ta thế nào đâu? Không phải chỉ là ba Hóa Thần thôi sao?"
Cái gì? Cái gì?
Thượng Quan Xúc nghi ngờ mình nghe nhầm.
Không phải chỉ là ba Hóa Thần thôi sao?
Giọng điệu này, khẩu khí này, là lời mà một tiểu nha đầu nên có sao?
Thấy Tiêu Y chỉ nói hai câu đã khiến Mạnh Tiêu thả lỏng rất nhiều, hai tiểu nha đầu lại bát đầu cười tự nhiên,
Thượng Quan Xúc hơi giật mình, nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, không phải Tiêu Y lạnh lùng tuyệt tình, mà là vì nàng tràn trề lòng tin với Lữ Thiếu Khanh, cho nên mới có biểu hiện không quan tâm này chăng?
Tiêu Y nói vậy, người khác cũng nghe được, ai nấy đều ngạc nhiên.
Khẩu khí này thật lớn đó.
"Không phải chỉ là ba Hóa Thần thôi sao?" Mị Phi nhịn không được mà cười lên ha hả, cười đến mức suýt chảy cả nước mắt: 'Không phải ngươi muốn nói rằng Nhị sư huynh của mình rất lợi hại, có thể đánh thắng được ba vị Hóa Thần chứ?"
"Chuyện cười lớn"
Để đả kích Tiêu Y hơn, nàng ta cũng tiết lộ thêm: "Dù Nhị sư huynh của ngươi có lợi hại hơn nữa thì làm sao? Vạn nhất hắn gặp một vị Hóa Thần trung kỳ, cảnh giới tầng năm thì sao?"
Hóa Thần trung kỳ, cảnh giới tâng năm? Tin tức này khiến cho mọi người ngồi đây đều biến sắc, trong đầu những người quen thuộc với Mị gia lập tức hiện ra tên một người.
Mị Bắc Lạc!
Nếu là Hóa Thần trung kỳ, cảnh giới †ầng năm, cũng chỉ có thể là lão ta.
Hai huynh đệ Ngao Đức Ngao Thương liếc nhìn nhau, cả hai đều không ngờ Mị gia lại phái cả Mị Bắc Lạc đi.
Xem ra Mị gia còn hận Lữ Thiếu Khanh hơn cả Ngao gia bọn họ.
Tên hỗn đản kia bới mộ tổ của MỊị gia rồi sao?
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng bọn họ càng yên tâm hơn.
Bởi vì, như thế, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có Hóa Thần cường đại như thế ra tay, dù là Kế Ngôn đến cũng không cách nào lật được trời.
Ngao Thương cũng cười lên ha hả, tiếng cười vang vọng quanh quẩn.
Vừa nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh bị đánh chết, trong lòng hắn ta liền thoải mái sung sướng, chỉ hận không thể tận mắt nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Sau mấy tiếng cười lớn, Ngao Thương chỉ vào Tiêu Y mà rống lên: "Đây chính là báo ứng đấy!"
"Hắn ở đây ngang ngược càn rỡ, không để ai vào mắt, đắc tội với tất cả mọi người, đây chính là ác quả hắn gieo xuống, cuối cùng phải tự mình nhấm nháp đi!"
"Ngươi mau đi lập cho hắn cái bia đi, đến lúc đó còn có thể đầu được cái thai tốt!"
Bỗng nhiên, một tiếng ầm thật lớn vang lên.
Mọi người nhìn lại, thì ra là cái bàn trước mặt Tuyên Vân Tâm bị sập, đồ trên bàn vương vãi đầy đất.
Tiêu Y cũng giật nảy mình, nhìn sang Tuyên Vân Tâm.
Tuyên Vân Tâm không nói gì thêm mà đứng dậy bình tĩnh nói với Ngao Đức: "Ngao Đức công tử, ta chợt nhớ còn có chút việc bận, xin phép cáo từ trước."
Tuyên Vân Tâm rất bực bội trong lòng, nhưng nàng ta cũng không hiểu nguyên nhân.
Có lẽ vì tên kia bị giết rồi, sau này mình sẽ không có cơ hội báo thù nữa chăng?
Bổi tụ tập hôm nay bất quá chỉ là tụ tập của bọn Ngao Đức thôi.
Tuyên Vân Tâm đã hối hận rồi, biết thế thà không đến.
Tới đây chỉ tốn thời gian, chẳng bằng nghiêm túc tu luyện còn hơn.
Ngao Đức vốn ngưỡng mộ Tuyên Vân Tâm, dung mạo tuyệt mỹ yêu diễm khiến cho hai mắt hắn ta lóe lên vẻ khác lạ.
Giản Nam, Tuyên Vân Tâm, còn cả Hạ Ngữ chiếm ba vị trí đầu trên bảng Phong Hoa.
Giản Nam là dựa vào thực lực, cùng với thế lực gia đình mới được xưng là người thứ nhất. Ba người này dung mạo tương xứng, đều là tuyệt sắc hàng đầu.
Trước đó khi Ngao gia muốn tìm đạo lữ cho hắn ta, mới đầu đã cân nhắc đến Tuyên Vân Tâm.
Nhưng Tuyên Vân Tâm gần như thoát ly môn phái rồi, bên Ngao gia căn bản không chiếm được lợi gì, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn Hạ Ngữ.
Mà Tuyên Vân Tâm rất thân cận với Lữ Thiếu Khanh, lần này mời nàng ta tới cũng là để nàng ta biết được kết cục của Lữ Thiếu Khanh.
Đương nhiên Ngao Đức không hy vọng Tuyên Vân Tâm rời đi sớm như thế, nàng ta mà đi, nói không chừng Tiêu Y cũng sẽ đi theo cùng.
Buổi tụ tập này còn chưa sảng khoái hết cỡ đâu.
Cho nên, hắn ta mỉm cười nói: "Vân Tâm cô nương, có thể có chuyện gì gấp chứ?"
"Khó lắm mọi người mới tụ tập được với nhau, chính là lúc vui vẻ, bây giờ ngươi rời đi chẳng phải khiến mọi người mất hứng sao?"
"Lại nói, ngươi đi rồi, Tiêu cô nương bị người ta bắt nạt thì sao?" Rõ ràng là không muốn để cho Tuyên Vân Tâm đi nhanh như thế, thậm chí hắn ta còn đem cả Tiêu Y ra uy hiếp nữa.
"Ngươi tới cùng nàng ấy, chẳng lẽ cứ như thế bỏ lại nàng ấy sao? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi làm bằng hữu không phải sẽ hối hận cả đời sao?"
Nhìn điệu bộ giả mù sa mưa, dối trá lừa gạt của Ngao Đức, trong lòng Tuyên Vân Tâm cảm thấy thật buồn nôn.
Trong lòng nàng ta cũng so với Lữ Thiếu Khanh thì lập tức cảm thấy Ngao Đức chính là một đống cứt trâu.
Có đôi khi Lữ Thiếu Khanh khiến người khác giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tuyên Vân Tâm chưa từng cảm thấy hai chữ "dối trá" từ hắn.
Ngao Đức không thể so được với Lữ Thiếu Khanh, ngay cả xách giày cho Lữ Thiếu Khanh cũng không xứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận