Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1398: Bàn tay lớn màu đen (tt)

Chương 1398: Bàn tay lớn màu đen (tt)Chương 1398: Bàn tay lớn màu đen (tt)
"Là, là thứ gì?"
Sắc mặt Tả Điệp trắng bệch, hoảng sợ không thôi.
Lúc này trên bầu trời một lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn, như Thiên Môn mở ra, tiếp theo có gì đó xuất hiện từ bên trong.
Sau khi nhìn thấy đồ vật xuất hiện, sắc mặt của mọi người đại biến.
Tay, một bàn tay người to lớn, bàn tay hình người màu đen từ trên trời cao duỗi xuống.
Không thể nói rõ bàn tay khổng lồ lớn chừng nào, có lẽ ngàn dặm, cũng có lẽ vạn hặm, hoặc là trăm vạn dặm.
Trong mắt của mọi người, cái tay này che khuất bầu trời, lớn đến mức cả thế giới này cũng không thể chứa nổi.
Sau khi bàn tay lớn xuất hiện, toàn bộ thế giới đều đang chấn động, không gian không ngừng sụp đổ, hư không loạn lưu gào thét, hư không loạn lưu ban đầu vốn có thể xé rách hết thảy trước mặt bàn tay lớn này chỉ như cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, không gây ra bất kỳ tổn thương gì.
Bàn tay lớn chậm rãi rơi xuống, áp lực không ngừng gia tăng, đại địa lại một lần nữa lại bị đụng cho trọng thương, không ngừng sụp đổ, biến mất.
"Xoạt xoạt, xoạt xoạt."
Phi thuyền dưới chân Lữ Thiếu Khanh dưới loại áp lực này hoàn toàn không chịu nổi, pháp trận có thể ngăn cản được công kích của Nguyên Anh kỳ sụp đổ, thân thuyền được tạo từ vật liệu trân quý xuất hiện vết nứt, chưa đến một hô hấp đã hoàn toàn vỡ nát.
"Thuyền của ta!"
Lữ Thiếu Khanh thê lương kêu lên, bi phân vạn phần.
Đây là phi thuyền Phương Hiểu cho hắn, là một trong những chiếc phi thuyền tốt nhất do Phương gia tỉ mỉ chế tạo, giá trị hơn mấy trăm vạn linh thạch.
Phi thuyền xa hoa hôm nay lại bị hủy ở đây.
Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt, sớm biết thế này hắn đã lập tức thu phi thuyền lại rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng không ngờ phi thuyền của mình lại bị hủy trong chưa tới một hô hấp.
Phi thuyền bị hủy cố nhiên đau lòng, nhưng sau khi đổi phi thuyền thành linh thạch thì tim lại càng đau hơn.
Lữ Thiếu Khanh phãn nộ không để ý đến áp lực cực lớn, hắn xông lên trời, chỉ vào bàn tay màu đen gầm thét: "Ông nội ngươi, đền thuyền cho taI"
Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ một tay giơ lên, hung hăng vung lên, trên bầu trời xuất hiện hỏa cầu khổng lồ.
Tiên Hỏa Cầu Thuật!
Lữ Thiếu Khanh đột phá Hóa Thần thực lực tăng nhiều, Tiên Hỏa Cầu Thuật trở nên lớn hơn, khí thế cũng mạnh hơn.
Hỏa diễm cực nóng ầm ầm rơi xuống, thiêu đốt kịch liệt, nhiệt độ kinh khủng giống như có thể luyện hóa cả bầu trời.
Cơn lốc hư không gào thét bước ra từ hư không cũng bị bốc hơi.
Hỏa cầu lớn ầm ầm đánh mạnh về phía bàn tay màu đen.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lấp lóe, mang theo nộ khí, cũng mang theo hung ác.
Bàn tay màu đen từ trên trời giáng xuống, khí thế hung hung, tuyệt đối không phải là bằng hữu đến bắt tay giao lưu với hắn.
Nó còn có thể là bản thể Tế thần tới.
Tiên hạ thủ vi cường,
Bàn tay màu đen nhìn thấy hỏa cầu lớn xuất hiện thì hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi đè xuống.
Một giọng nói từ cửu thiên vang lên: "Sâu kiến!"
Âm thanh phiêu diêu không dấu vết, giống như từ thiên ngoại, lại như ở trước mặt, có uy nghiêm thần thánh, làm cho người kính sợ, cũng có âm tàn băng lãnh, làm cho người sợ hãi.
Âm thanh vang lên như một cơn gió thổi qua, hỏa cầu lớn cũng bị dập tắt theo.
"Phụt!"
Một cỗ sức mạnh phản kích vô hình, Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt bị đánh bay, cơ thể như suối phun, máu tươi phun ra điên cuồng tạo thành một mảnh huyết vũ trên không trung.
"Kengl"
Một đạo kiếm quang từ phía trên mà lên, Kế Ngôn xuất thủ.
Vẫn là một kiếm kia, như khai thiên tích địa, kiếm quang che giấu hết thảy, chiếm cứ tâm thần của mọi người.
Hư không trước một kiếm này nhanh chóng vỡ nát, vô số không gian loạn lưu cuốn ra. Quy tắc sắc bén tuyệt đối xẹt qua, leng keng vang vọng khiến không khí cũng bị giảo sát thành hư vô.
Hai người Tương T¡ Tiên, Tả Điệp thấy đầu váng mắt hoa.
Lúc đầu hai người bị ép trên mặt đất đã hô hấp khó khăn.
Giờ hai người lại nhìn thấy một kiếm này của Kế Ngôn liền cảm thấy đầu mình như bị đánh một gậy, cảm giác choáng váng buồn nôn trong nháy mắt xộc lên đầu.
Gương mặt hai người bắt đầu trắng bệch, cho dù hai người bọn họ là Nguyên Anh kỳ nhưng dưới loại tình huống này các nàng vẫn cảm thấy buồn nôn.
"Không nên nhìn!"
Giọng nói của Tương Quỳ chật vật vật truyền tới: "Nhắm mắt lại, loại cảnh giới đó không phải thứ các ngươi có thể lĩnh ngộ."
Kiếm đạo của Kế Ngôn quá mạnh, lĩnh ngộ đối với kiếm của hắn ta đã vượt quá cảnh giới bản thân hắn ta.
Thời điểm Nguyên Anh kỳ hắn ta đã có thể khiến người Kết Đan kỳ nhìn thấy mà thổ huyết.
Giờ hắn ta ở cảnh giới Hóa Thần, nó lại cao thâm đến mức ngay cả người cảnh giới Nguyên Anh kỳ cũng nhìn không thấu.
Quả thực là nếu nhìn thấy, đạo tâm sẽ bị quấy nhiễu, nhẹ thì thổ huyết hôn mê, thực lực đại tổn, nặng thì đạo tâm sụp đổ, từ đây trở thành phế nhân.
Tương Quỳ ngẩng đầu, giờ ông ta cũng quỳ một chân trên mặt đất, áp lực của bàn tay màu đen quá cường đại.
Cho dù ông ta là Hóa Thần nhưng đối mặt với bàn tay màu đen cũng không hề nảy sinh bất kỳ ý định phản kháng nào.
Còn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì không như vậy.
Bọn họ dám tuần tự xuất thủ với đối phương, Tương Quỳ không thể không bội phục, thiếu niên anh hùng.
Nhưng, ánh mắt Tương Quỳ không mang theo bất kỳ hi vọng gì, thậm chí đã bắt đầu lộ ra tuyệt vọng.
Bàn tay màu đen quá mạnh, tuyệt đối là tồn tại vượt qua Luyện Hư cảnh, không phải Đại Thừa kỳ, cũng phải là Hợp Thể kỳ, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn.
Vô dụng.
Tương Quỳ nhìn Kế Ngôn xông lên trời, trong lòng mặc niệm.
Kế Ngôn như là một vị chiến sĩ chiến ý trùng thiên, sát khí tăng cao không sợ hãi, khởi xướng công kích đối với kẻ địch còn cường đại hơn cả hắn ta.
Nhưng đúng như suy nghĩ của Tương Quỳ, bàn tay màu đen quá cường đại.
Cường đại đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Một kiếm này là Kế Ngôn đã tung ra một kích mạnh nhất, người cùng cảnh giới, thậm chí mạnh hơn hắn ta hai cảnh giới đều không cách nào ngăn cản.
Kiếm quang hung hăng rơi lên mu bàn tay của bàn tay màu đen.
Bề mặt bàn tay màu đen lóe lên quang mang, một kích toàn lực của Kế Ngôn như gió mát xẹt qua, không thể để lại chút vết tích nào trên bàn tay màu đen.
Thậm chí, ngay cả khiến bàn tay màu đen dừng lại một chút cũng không làm được, bàn tay màu đen vẫn không nhanh không chậm từ trên trời giáng xuống. Chương 1399: Ngày lễ ngày tết, nhớ đốt cho ta nhiều linh thạch một chút
Mục tiêu của bàn tay màu đen rất rõ ràng, đó chính là Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù là Kế Ngôn khởi xướng tiến công với hắn ta hay là mấy người Tiêu Y bị ép đến không thể động đậy, bàn tay màu đen cũng chưa từng để ý đến mà chỉ thẳng tiến về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh bị trọng thương, cơ thể từ trên xuống dưới gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn, cả người đã ở trong trạng thái sắp hôn mê.
Cỗ sức mạnh kia quá mạnh, hắn căn bản không ngăn cản nổi.
Trước cỗ sức mạnh kia, hắn cảm thấy mình chỉ như đứa trẻ, đối mặt với một công kích của cao thủ tuyệt thế võ lâm.
Còn có thể sống, coi như hắn lợi hại rồi.
Bàn tay màu đen không ngừng rơi về phía hắn, áp lực cường đại khiến mặt đất bên cạnh hắn sụp rổ, lún xuống, chỉ còn chừa lại nơi hắn nằm, giống như một hòn đảo hoang.
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra đắng chát, hắn chậm rãi giơ tay phải của mình lên, nhìn trữ vật giới chỉ của mình.
Không nói gì, có lẽ cho dù là tiểu đệ Tử Quỷ cũng không thể đánh lại bàn tay màu đen đâu.
Quá mạnh, mạnh đến mức khiến hắn cũng không kìm được sinh ra tuyệt vọng.
Haizz, có lẽ nhân sinh đến đây là ngừng thôi, cũng không biết còn có thể trùng sinh nữa không.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn đứng ngây người trên trời phía xa xa liền dốc hết toàn lực truyền âm qua: "Còn chưa cút đi?"
"Sau này nhớ báo thù cho ta, ngày lễ ngày tết, nhớ đốt cho ta nhiều linh thạch một chút."
"Nến nguyên bảo, ta không cần."
Giọng nói truyền vào trong ai Kế Ngôn, một cơn lửa giận xuất hiện trong lòng hắn ta.
Hắn ta tức giận vì sự bất lực của bản thân.
Thân là sư huynh, hắn ta có sự kiêu ngạo và tự tôn riêng của mình.
Hắn ta không cho phép mình tụt hậu so với sư đệ, không cho phép mình thua kém sư đệ. Lần này đấu với Tế thần một trận, biểu hiện của hắn ta đã không đủ.
Giờ, đối mặt với bàn tay màu đen cường đại, một kích mạnh nhất của hắn ta đối với kẻ địch xem ra còn không bằng một con muỗi chích.
Mục tiêu của kẻ địch là Lữ Thiếu Khanh, thân là sư huynh, hắn ta không cách nào bảo vệ sư đệ, đây cũng là thất trách.
Hơn nữa, mục tiêu của kẻ địch là Lữ Thiếu Khanh, không phải hắn ta, điều đó cũng chứng minh một chuyện, trong mắt kẻ địch hắn ta không hề có chút uy hiếp, kém hơn so với Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn càng nghĩ thì càng phân nộ, đây là lần giận dữ nhất trong cuộc đời này của hắn ta.
Hắn ta có thể tiếp nhận thất bại của mình nhưng không thể chịu đựng được việc mình bị người khác xem thường, càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự bất lực của mình.
"Đáng ghét!"
Kế Ngôn thấp giọng gầm thét, cơn giận dữ xộc thẳng lên trán, lý trí của hắn †a cũng bị lửa giận thôn phệ.
Lúc này, Vô Khâu kiếm bỗng nhiên lóe lên quang mang, một tia sáng từ Vô Khâu kiếm hiện lên, tiến vào trong cơ thể Kế Ngôn.
Trước đó Kế Ngôn đã hấp thu sức mạnh của mảnh vỡ kiếm gãy trong thế giới Huyền Thổ, Vô Khâu kiếm cũng dung hợp mảnh vỡ kiếm gãy, chữa trị thân kiếm.
Ngay cả Vô Khâu kiếm linh của Vô Khâu kiếm cũng không hề phát hiện ra trong cơ thể mình còn ẩn giấu một cỗ sức mạnh. Cỗ quang mang này sau khi tiến vào trong cơ thể Kế Ngôn thì cả người Kế Ngôn như ngây dại.
Sau một khắc, Kế Ngôn đâm ra một kiếm.
Một kiếm bình bình đạm đạm giống như người mới học lần đầu tiên cầm kiếm, một kiếm cong vẹo đâm ra.
Nhưng mà, sau một khắc, một cỗ kiếm ý kinh thiên động địa ầm vang bộc phát, quét ngang một mảnh trời đất.
Khí tức Kế Ngôn trở nên trống rỗng, như biến mất ở thế giới này, tiến vào một thế giới khác, không hợp với thế giới này.
Vô Khâu kiếm trong tay hắn ta đâm ra, hư không nổ tung, thiên địa rung động, thiên địa giống như trang giấy, bị một cái kéo cắt đôi thành hai nửa.
Bàn tay màu đen to như bầu trời, trăm ngàn vạn trượng cũng bị bổ ra thành hai nửa như tờ giấy.
Sương mù màu đen khổng lồ chen chúc ùa ra, bàn tay màu đen như ngưng †ụ từ sương mù màu đen.
Kiếm quang phóng lên tận trời giảo sát triệt để sương mù màu đen, tất thảy đều trở nên trong sạch.
"Đáng, đáng chết, đây, đây là..."
Âm thanh vừa rồi tràn đầy kinh hãi, khó có thể tin gầm rú.
Bàn tay màu đen to lớn biến mất, tiếp theo một bóng dáng cao lớn ngưng †ụ từ sương mù màu đen xuất hiện, bóng dáng màu đen, sương mù màu đen quanh quẩn giống như ở trong mây mù, gương mặt như ảo như thật, căn bản không thể nhìn thấy dáng vẻ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng một con người.
Bóng người to lớn, khí tức kinh khủng lại một lần nữa khiến trời đất chấn động, uy áp cường đại khiến đại địa không ngừng nứt ra, sụp đổ.
Bầu trời vỡ vụn, không gian loạn lưu gào thét, trải rộng toàn bộ không gian.
Không gian vỡ tan tạo thành vô số vòng xoáy, không ngừng thôn phệ tất thảy chung quanh.
Đại địa băng liệt, thổ địa biến thành mảnh vỡ từng tầng một, như có cự thú hư không không ngừng thôn phệ đại địa.
Vạn dặm, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm, thậm chí là ngoài ức vạn dặm đều có thể cảm nhận được uy áp kinh khủng.
Uy áp vô hình ép tất cả mọi người trên mặt đất, sức mạnh kinh khủng có thể khiến rất nhiều phàm nhân chết oan uổng trong nháy mắt.
Giống như có một bàn tay lớn đang dùng sức ép lên mảnh thiên địa này, muốn hoàn toàn xóa bỏ thế giới này.
Bóng dáng to lớn chỉ gầm thét một tiếng, ba động phát tán ra cộng thêm uy áp của bản thân tạo thành sự phá hoại có thể xưng là diệt thế, thật sự rất là đáng sợ.
"Chết!"
Bóng dáng to lớn trên thân quanh quẩn sương mù màu đen, không nhìn thấy rõ dáng vẻ, một tiếng phẫn nộ hét to, thiên địa chấn động, tiếp theo là một bàn tay to lớn rơi xuống Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận