Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2167: Chương 2167

Chương 2167: Chương 2167Chương 2167: Chương 2167
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nhục thân của một nhân tộc sao có thể mạnh hơn Thánh tộc?
Tư Mã Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, nhưng mà lại phát hiện bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh đã biến mất không thấy gì nữa. Sau một khắc, một cỗ cảm giác nguy hiểm xông lên đầu. Tư Mã Hoài không nói hai lời, lập tức rời khỏi vị trí cũ đồng thời sức mạnh trong cơ thể bộc phát, một tầng hộ thuẫn linh khí thật dày trong nháy mắt bao phủ trên người hắn ta. “Âm!”
Một tiếng kiếm minh, một vòng hàn quang xeẹt qua, như ánh nắng trong bóng tối chiếu cho mắt Tư Mã Hoài đau nhói.
Giống như khai thiên tích địa, xua tan bóng tối, thôn phệ Tư Mã Hoài.
Lữ Thiếu Khanh đi lên, mấy người Tiêu Y lưu lại phía dưới. Nhìn Túy Tiên lâu thành một vùng phế tích, lại nhìn người hiếu kì vây xem chung quanh. Tiêu Y lắc đầu: “Chuyện gì thế này?”
Sau đó nói với Gia Cát Huân: “Gia Cát tỷ tỷ, ma tộc các ngươi, quá bá đạo.”
Gia Cát Huân mặt lạnh, khó chịu hừ một tiếng, tâm tình của nàng ta cực kỳ tệ.
Không đươn thuần là vì bị Lữ Thiếu Khanh dẫn đi uống hoa tửu mà phần lớn là vì Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên.
Bị hai người bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình về sau không chừng sẽ bị bọn hắn coi là trò cười. Hết thảy đầu vì tên khốn kiếp kia.
Tiêu Y không được Gia Cát Huân đáp lại liền cười khì khi, nói với Gia Cát Huân: “Không cần lo lắng, chẳng mấy chốc ngươi sẽ có bạn thôi.”
Khẩu khí thật to lớn.
Gia Cát Huân ghé mắt, trong lòng khó chịu, trong lòng kìm nén một cảm giác không phục, lại một lần nữa hừ một tiếng: “Đừng xem thường bọn hắn.”
“Bọn hắn đầu là nhóm thiên tài lợi hại nhất.”
“Giống như ngươi sao?” Tiêu Y hiếu kì hỏi. Mắt to lấp lánh, mang theo sự hiếu kì hỏi.
Nhưng nghe vào tai Gia Cát Huân chính là giêu cợt trần trụi.
Lắc đầu ghét bỏ.
“Nếu như không phải hắn đánh lén ta, ta căn bản không thể năng trở thành tù binh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.”
Nhớ tới lúc đó Lữ Thiếu Khanh đánh lén mình, Gia Cát Huân hận không thể cắn nát răng. Quá hèn hạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại ti bỉ như vậy.
Vì lấy lại thể diện cho mình, Gia Cát Huân tiếp tục nói: “Hai người bọn hắn đều là Luyện Hư trung kỳ, nếu như liên thủ với nhau, cho dù hắn có là hậu kỳ cũng chưa chắc có thể đánh được bọn hắn.” Tu sĩ ma tộc đối với tu sĩ nhân tộc có ưu thế.
Đặc biệt là phương diện nhục thân, một khi cận thân, nên nát đầu chó của tu sĩ nhân tộc cũng chẳng cần thương lượng. “Chỉ là Luyện Hư trung kỳ?” Chưa từng nghĩ sau khi Tiêu Y nghe xong lại lộ ra khinh bỉ thật sâu: “Chút năng lực ấy cũng dám nhảy nhót trước mặt Nhị sư huynh ta?”
Đại sư huynh của ta Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín mà suýt chút nữa cũng bị Nhị sư huynh đánh tơi bời.
Chỉ là Luyện Hư trung kỳ, Nhị sư huynh muốn thu thập bọn hắn còn không phải dễ như trở bàn tay?
Phản ứng của Tiêu Y là chân thật nhưng theo Gia Cát Huân, Tiêu Y đang chê cười nàng ta.”
“Hừ.” Gia Cát Huân hết sức bất mãn: “Hắn lợi hại được chừng nào chứ?”
“Luyện Hư hậu kỳ sao? Hay hắn đã tới cảnh giới tầng chín?”
“Cho dù là Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới tầng chín thì đã sao chứ? Hai người bọn hắn liên thủ, đánh không lại, rút lui vẫn dễ như trở bàn tay.” Thiên chi kiêu tử của gia tộc ẩn thế, liên thủ với nhau thì mạnh đến mấy cũng đã làm sao?
Tiêu Y nhìn qua Gia Cát Huần, ánh mắt mang theo đồng tình.
Đúng là đáng thương, đã bị Nhị sư huynh ta thu thập mà còn chưa hiểu rõ thực lực thật sự của Nhị sư huynh. Nhưng mà cũng đúng, lúc đó đầu óc cũng sắp nổ tung rồi, làm gì còn tâm tư để cảm nhận lợi hại của Nhị sư huynh chứ?
Ánh mắt Tiêu Y khiến Gia Cát Huân càng tức giận hơn: “Ngươi nói vậy là có ý gì?” “Hắc hắc, bọn hắn chạy không thoát.”
Gia Cát Huân không tin, cười lạnh một tiếng: “Hừ, đợi chút nữa hắn thua, ta xem ngươi còn cười như thế nào.”
Vừa mới nói xong, trên bầu trời rơi xuống hai thân ảnh, ngã ầm ầm trên mặt đất.
Hai bóng dáng cũng như sao băng đập xuống đất, nên cho mặt đất rắn chắc xuất hiện một hố to thật sâu.
Gia Cát Huân giật nảy mình, sau khi nhìn thấy rõ người rơi xuống, sắc mặt của nàng ta nhanh chóng trở nên khó coi. Người rơi xuống mặt đất không phải ai khác, chính là Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên. Trên thần hai người mang theo vết thương lớn nhở không đều, máu tươi chảy ròng.
Khí tức uể oải đã nói cho mọi người biết bọn hắn không đơn thuần là bị ngoại thương, nội thương cũng không nhẹ.
Thậm chí, Công Trọng Bằng Thiên tay phải mềm nhũn, bày biện ra dáng vẻ không bình thường.
Nửa bên mặt của Công Trọng Bằng Thiên sưng phù, bả vai Tư Mã Hoài bị xuyên thủng, hai người đầu đã ngất đi. Tiêu Y chỉ vào hai người nói: “Nhìn đi, ta nói không sai chứ?”
Nếu Nhị sư huynh muốn giết người, hai người bọn hắn đã chết đến không thể chết hơn rồi.
Gia Cát Huân cảm thấy mặt mình rất đau.
Nàng ta đột nhiên lại muốn cắn người.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi xuất hiện, cười hắc hắc, vung tay lên, cấm chế rơi lên người hai người, sau đó lại lấy Trữ Vật giới chỉ của hai người, hơn nữa còn mở ra trước mặt mọi người.
“Phụt!”
“Phụt!”
Tuyên Vân Tâm nhìn thấy Tư Mã Hoài cùng Công Trọng Bằng Thiên hai người thổ huyết khiến sắc mặt nàng ta đỏ bừng, cảm xúc xấu hổ, phân nộ hồn tạp.
Nàng ta không kìm được mắng bóng lưng Lữ Thiếu Khanh: “Khốn kiếp!”
Lữ Thiếu Khanh tìm kiếm một phen, hùng hùng hổ hổ: “Thật nghèo, hai người cộng lại mới hơn năm mươi triệu viên linh thạch?”
“Gia tộc ẩn thế cứt chó đều nghèo như vậy sao?”
Trên thực tế, linh thạch, pháp khí, vật liệu trong tay hai người Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên chắc chắn không ít, tuy nhiên dùng bạo lực phá giải nên phần lớn đã biến mất trong hư không.
Đồ Lữ Thiếu Khanh có được cũng không nhiều.
Gia Cát Huân nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thuần thục cướp sạch sành sanh của Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên, trong lòng giật thót, nàng ta sờ Trữ Vật giới chỉ của mình theo bản năng. Tiểu tử này, là kẻ cướp bóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận