Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1229: Ai khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi trút giận

Chương 1229: Ai khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi trút giậnChương 1229: Ai khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi trút giận
"Quá, quá tốt rồi" Chu Quang Viễn kích động nói: "Đây là vinh hạnh của ta."
"Quá cảm tạ Tiêu cô nương, ta nhất định sẽ không để cho Tiêu cô nương phải thất vọng."
Hảẳn ta kích động suýt chút nữa thì đã thề thốt để diễn tả quyết tâm của mình.
"Dừng!" Tiêu Y bĩu môi: "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Nếu không phải Nhị sư huynh ta muốn gặp ngươi, ta cũng lười để ngươi vào đấy?"
"Là Mộc công tử sao?" Chu Quang Viễn bỗng nhiên bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lúc Chu Quang Viễn rảo bước tiến vào trong cửa thì trong lòng càng thêm thấp thỏm, có loại cảm giác lo lắng bất an giống như đi gặp phụ huynh, bước chân cũng vô thức thả nhạ.
Sau khi vào cửa, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Kế Ngôn đang ngồi trên cây.
Vị này hiện là đại hông nhân trong tổ chức Thí Thần, là nhân vật hot đầu bảng.
Một kiếm bổ sáu vị trưởng lão tổ chức Thí Thần, quả thực kinh trụ rất nhiều người.
Thấy Kế Ngôn, Chu Quang Viễn vội vàng cung kính hành lễ: "Gặp, gặp qua kế công tử."
Chu Quang Viễn kính sợ từ tận cõi lòng, hắn ta mặc dù đã bước vào Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn nhưng hắn ta không tự tin có thể đánh thắng được Kế Ngôn. Hào quang của một kiếm kia khiến trong lòng rất nhiều người sinh ra ác mông, không thể nào dứt ra được.
Cộng thêm Kế Ngôn là Đại sư huynh của Tiêu Y, không cung kính một chút Chu Quang Viễn cũng tự muốn tát mình một cái.
Kế Ngôn khẽ gật đầu, không nói gì, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Chu Quang Viễn nhìn thấy càng thêm kính sợ.
Người thiên phú mạnh thì rất nhiều, nhưng người thiên phú mạnh còn chăm chỉ thì không nhiều.
Là tấm gương của ta!
Trong lòng Chu Quang Viễn cảm thán, sau đó tiếp tục cẩn thận đi theo sau lưng Tiêu Y, đi tới một cái đình nghỉ mát nhỏ dựng từ cỏ tranh trong biệt viện. Chu Quang Viễn nhìn thấy một thanh niên áo lam ngồi xếp bằng trong đình nghỉ mát, Chu Quang Viễn biết đây là mục tiêu hôm nay mình tới đây.
Nhưng, mục đích tới đây bây giờ đã thay đổi rồi.
Hắn ta lại một lần nữa cung kính hành lễ: "Gặp qua Mộc công tử."
Cung cung kính kính, thái độ vô cùng khách khí.
Hôm nay hắn ta vốn muốn tới gây chuyện của Lữ Thiếu Khanh, ai bảo Lữ Thiếu Khanh có ý với nữ thần của hẳn ta.
Nhưng bây giờ, nữ thần trong lòng hắn ta đã thay đổi, gây chuyện gì đó đã không cần nữa.
Hơn nữa, hắn ta còn phải lấy lòng Lữ Thiếu Khanh nữa mới được.
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, vẫn không nói gì mà đột nhiên ho khan: "Khụ khu..."
Ho khan lợi hại, khí tức hỗn loạn, cộng thêm sắc mặt tái nhợt, rất có dáng vẻ bị thương.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh ho khan vài tiếng liền ném cho Chu Quang Viễn ánh mắt xin lỗi: "Vẫn mong Chu công tử thứ lỗi, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta bị thương không tiện, thất lễ."
"Là ta thất lễ mới đúng, tùy tiện bái phỏng, đã quấy rầy ba vị." Chu Quang Viễn bây giờ trở nên vô cùng khách khí, khiêm tốn có độ, tựa như một vị công tử phú gia có giáo dưỡng.
"Ai, thực lực không bằng người, bị Chu huynh chê cười, khụ khu..."
Tiêu Y không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, nhưng vẫn hết sức phối hợp, lộ ra biểu cảm đau lòng: "Nhị sư huynh, thương thế của huynh vẫn chưa khỏi, không cần nói chuyện."
"Tranh thủ thời gian chữa thương đi"
"Hồ nháo." Lữ Thiếu Khanh tựa như ca ca nghiêm khắc, trách cứ Tiêu Y nói: "Khách tới rồi, sao có thể vắng vẻ khách nhân?"
"Những chuyện thất lễ như thế này sao chúng ta có thể làm được."
"Nhưng mà thương thế của huynh..." Dáng vẻ sốt ruột lo lắng của Tiêu Y khiến Chu Quang Viễn đau lòng không thôi, đồng thời cũng vô cùng phẫn hận người đã đả thương Lữ Thiếu Khanh.
"Mộc huynh.” Chu Quang Viễn bên này cũng tranh thủ thời gian đổi xưng hô, lộ ra vẻ thân thiết nhanh như chớp: "Là ai đả thương ngươi?"
Mặt mũi Chu Quang Viễn tràn đầy phẫn nộ, dáng vẻ dám đánh huynh đệ ta tức là muốn chết: "Để ta đi trút cơn tức này cho ngươi."
Muốn tán tỉnh cô nương nhà người †a, có ca ca thì phải lấy lòng ca ca nàng trước.
Cho dù làm gì, chỉ cần đại cữu ca tương lai vui vẻ, chuyện chẳng phải sẽ thành hơn phân nửa sao?
"Ngươi?" Lữ Thiếu Khanh đánh giá Chu Quang Viễn một lượt từ trên xuống dưới, sau khi ho khan hai tiếng, lắc đầu: "Có lòng, nhưng ngươi không được."
Móa nó, nam nhân kiêng ky nhất người khác nói mình không được.
Hơn nữa còn nói ngay trước mặt nữ thần mình thích, đây là vảy ngược.
Lúc này Chu Quang Viễn mặt đỏ lên, cổ cũng đỏ, hắn ta không phục: "Mộc huynh ngươi nói đùa, tại tổ chức Thí Thần này còn có chuyện gì mà ta không giải quyết được?"
Nếu là người khác nói hắn ta không được như vậy, Chu Quang Viễn sẽ không thu thập hắn một trận không được rồi.
Nhưng đây là lời Lữ Thiếu Khanh nói, nể mặt Tiêu Y, hắn ta nhịn.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta không muốn gây thêm phiền phức cho Chu huynh."
"Ai, không có cách, đối với người tổ chức Thí Thần các ngươi mà nói, chúng †a chính là kẻ ngoại lai, bị khi phụ, rất bình thường."
"Chúng ta làm sư huynh bị khi phụ cũng không sao, ta chỉ sợ có người khi dễ sư muội ta."
"Dù sao thực lực của nàng cũng yếu nhất." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu liên tục thở dài, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Tiêu Y bĩu môi nói: "Ta chẳng sợ đâu."
Trông như đang làm nũng khiến Chu Quang Viễn vừa nhìn thấy trong lòng liền tuôn ra một cỗ rung động.
Cảm giác này dù là trước mặt Tương Ti Tiên cũng chưa từng có bao giờ.
Dáng vẻ này của Tiêu Y khiến trong lòng Chu Quang Viễn nảy sinh một cảm giác muốn bảo vệ, hắn ta võ mạnh lên ngực mình, lớn tiếng nói: "Mộc huynh, Tiêu cô nương, các ngươi yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai dám khi dễ các ngươi."
"Có lòng." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài: "Nhưng, ta cảm thấy ngươi vẫn chưa được." Tiêu Y cũng đồng ý: "Đúng đấy, loại người như ngươi chỉ có thể coi là tiểu nhân vật."
Bị chất vấn như vậy, Chu Quang Viễn càng thêm không phục, hắn ta ngạo nghễ nói: "Hừ, sư phụ ta là nhị trưởng lão tổ chức Thí Thần, ở chỗ này còn có chuyện gì ta không giải quyết được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận