Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 373 - Cay mắt



Chương 373: Cay mắtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Đi!”Phàn Hà hét lớn một tiếng, trường thương như cung tiễn bắn về phía Thần Điểu.Phong mang kiếm ý cuồng bạo nóng bỏng, trường thương sắc bén thế không thể đỡ va chạm mạnh vào nhau, bộc phát ra uy lực, như gió lốc mãnh liệt, trời đất vì đó mà run rẩy.Song xung kích bộc phát đảnh thẳng vào tất thảy mọi thứ xung quanh.Bốn người Phương Hiểu, Tiêu Y, Thái Mân, Cố Quân Hào ngay lập tức trốn ra xa.Đại năng Nguyên Anh kỳ chiến đấu cho dù là dư ba cũng là thứ bọn họ không thể chịu đựng được.Bốn người cứ lui nữa lui mãi, lui đến hơn trăm dặm mới dám đừng lại.Phàn Hà cảm nhận được kiếm ý kinh khủng kia, sắc mặt thay đổi.“Ngươi, ngươi là Kế Ngôn.”Tuổi trẻ, kiếm ý kinh khủng, Nguyên Anh kỳ khiến người ta lập tức liên tưởng đến người đứng đầu trong thế hệ trẻ Tề Châu, Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh cười to thừa nhận: “Không sai, ta chính là Kế Ngôn, mau mau quỳ xuống cầu xin tha thứ.”Phàn Hà hoài nghi, cuối cùng ông ta khẳng định nói: “Không đúng, ngươi không phải Kế Ngôn.”Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh bây giờ hoàn toàn khác với tính cách Kế Ngôn trong lời đồn.“Rốt cuộc ngươi là ai?”Phàn Hà hét lớn, nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hận ý, ghen tuông, sát ý dũng mãnh tiến ra.Còn trẻ như vậy đã là Nguyên Anh kỳ, tiềm lực như vậy lớn hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.Ông ta ước ao ghen tị.Kẻ này không thể giữ lại.Trước đó ông ta muốn giết Lữ Thiếu Khanh phần nhiều là vì mối thù giết con, giờ phần nhiều là vì ghen ghét.“Đi chết đi!”Hai mắt Phàn Hà phiếm hồng, sát ý trùng thiên, tâm thần khẽ động, một thanh trường thương dài nửa mét xuất hiện trong tay.Thân thương màu trắng bạc tản ra quang mang rạng rỡ, mũi thương chỉ về phía Lữ Thiếu Khanh ở phía xa.“Đây là pháp khí bổn mệnh tứ phẩm của ta, để ta lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi một phen.”Nói xong, người thương hợp nhất, hóa thành một tia chớp màu trắng lao về phía Lữ Thiếu Khanh.Mũi thương bộc phát hào quang sáng chói, xuyên thủng không khí phát ra âm thanh ù ù, nhiếp nhân tâm phách.Trường thương của Phàn Hà như thương thần mang theo khí thế vô địch đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không trốn tránh, chủ động tiến lên, đạp không mà đi, như kiếm tiên hạ phàm.Mặc Quân kiếm trong tay từ từ đưa xéo lên, chỉ về phía bầu trời xa xa, giống như mặt trời trên cao mới là kẻ địch của hắn chứ không vội vàng xông về phía Phàn Hà.Linh lực trong cơ thể vận chuyển, nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang lên cao.Phàn Hà nhìn thấy lúc này mà Lữ Thiếu Khanh còn giả vờ ngầu, kiếm chỉ mặt trời, trong lòng tức giận, hắn đang xem thường mình sao?“Chết đi!”Khoảng cách ngắn ngủi, chớp mắt đã đến, Phàn Hà đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hét lớn một tiếng.Ngân thương đâm ra, trên không trung phát ra tiếng nổ chói tai, mang theo uy thế kinh khủng đâm về Lữ Thiếu Khanh.Đúng lúc này, khí tức của Lữ Thiếu Khanh đột nhiên tăng vọt, Mặc Quân kiếm vung mạnh xuống, thân kiến bốc lên hỏa diễm, cả không gian trong nháy mắt tràn ngập hỏa diễm khí tức hung hăng.Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ nhất.Không Hỏa!Hỏa diễm mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, hỏa diễm ngập trời, trong nháy mắt hỏa diễm như vô số hỏa điểu bay lượn đầy trời, hỏa diễm quét sạch toàn bộ thế giới.“Ầm!”Công kích của Phàn Hà bị hỏa diễm thôn phệ, như đá chìm đáy biển.Trong ánh mắt Phàn Hà lóe lên tia kinh hãi.Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại nhẹ nhàng chặn được đòn này của ông ta.Hơn nữa hỏa diễm đầy trời xung quanh tụ tập lại, như muốn thôn phệ ông ta.Nhưng, Phàn Hà không hổ là Nguyên Anh kỳ uy tín lâu năm, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, không lui ra sau mà một lần nữa tiến về phía trước.Thế đi không giảm, cổ tay ông ta run run, mũi thương đang run run với tần suất mắt thường không thể nhìn thấy được.Không gian như mặt hồ bình tĩnh đột nhiên bị quăng xuống một cục đá lớn, tạo ra gợn sóng kinh thiên, một cỗ ba động khiến người ta sợ hãi khuếch tán ra.Vô số hỏa diễm dưới ba động khủng bố lập tức biến mất.Biến mất theo còn cả Phàn Hà và ngân thương của ông ta.“Keng!”Bỗng nhiên, Phàn Hà mang theo ánh lửa hừng hực, xộc ra từ trong hỏa diễm.Ngân thương như đột nhiên xuyên qua, xuyên qua không gian và khoảng cách, mũi thương như sao lốm đốm đầy trời, lưu quang lấp lóe, xuyên thủng hư không, thẳng đến Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh phát hiện mình muốn tránh cũng không thể tránh được.Không thể không nói kẻ sống đã lâu thì số muối đã ăn cũng nhiều, kinh nghiệm phong phú hơn so với tiểu tử trẻ tuổi.Kiếm quyết của Lữ Thiếu Khanh biến thành hỏa diễm đầy trời đã bị Phàn Hà lợi dụng.Ông ta giấu ngân thương trong hỏa diễm, thuận thế phản kích.Lữ Thiếu Khanh vốn cho rằng sau đó Phàn Hà sẽ rút lui, không ngờ Phàn Hà sẽ thuận thế công kích.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sẫm lại, cũng cáo già đấy.Khí tức Phàn Hà hơi yếu ớt, công kích của Lữ Thiếu Khanh ông ta cũng đã hứng chịu không ít.Trong mắt Phàn Hà giống như ngân thương, lóe lên hàn mang.Công kích của Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, chỉ dính một chút đã khiến ông ta bị thương nhẹ.Lực sát thương khủng bố như vậy lần ông ta gặp phải.Bởi vậy có thể thấy được kiếm quyết của hắn ít nhất phải cấp thiên trở lên, nếu không sẽ không gây ra thương tổn như vậy đối với ông ta.Tuổi trẻ, tu luyện công pháp cao cấp.Hắn thật sự khiến người ta phải ghen tỵ.Nhưng, ta cũng không phải ăn chay đâu.Trong lòng Phàn Hà gầm thét, một thương này của ta không ai cản nổi.Sau đó ông ta nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chủ động tiến về phía trước, thoạt nhìn như muốn chủ động đâm vào ngân thương của ông ta.Muốn chết!Phàn Hà nhìn thấy cảnh này trong lòng cười lạnh.Vũ khí của ông ta là tứ phẩm, chế tạo từ vô số vật liệu cực phẩm, cho dù là người mặc linh giáp tứ phẩm cũng không dám trực tiếp đối đầu với ngân thương của ông ta.Dám dùng nhục thể để ngăn cản ngân thương của ông ta, không biết sống chết.Phàn Hà thậm chí hưng phấn lên, nổi giận gầm lên một tiếng: “Chết đi!”Cường độ không giảm ngược lại còn tăng lên, đây là cơ hội tốt nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận