Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 915. Đến cũng đến rồi, muốn cứ đi như vậy sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTầm mắt của mọi người rơi vào trong họa diện, đúng vậy, kiếm ý hóa hình thành thần long của Kế Ngôn so với kiến ý hóa hình thành cự kình của Mộc Vĩnh giống như voi so với mèo.Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc nhìn qua Kiếm Lan.Kiếm Lan nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh đang chấn động trước cách nói của nàng ta.Nàng ta không kìm được cười ha ha: “Sư huynh của ngươi chết chắc…”Nàng ta vừa mới nói xong, Thôi Thanh bên cạnh không kìm được kêu lên kinh ngạc: “Cái này…”Kiếm Lan vội vàng quay đầu nhìn lại, nàng ta trừng to mắt, cũng khó có thể tin được kêu lên kinh ngạc: “Không, không thể nào.”Trong họa diện, thần long màu trắng xông lên trời như từ trong bụng cự kình lao ra.Kiếm ý hai bên va chạm kịch liệt, kiếm ý vô tận như nước mưa cọ rửa sạch mặt đất thêm lần nữa, rửa sạch sẽ mặt đất.Va chạm kịch liệt, bộc phát ra quang mang mãnh liệt, thậm chí một lần nữa khiến đám người quan chiến không rõ đã có chuyện gì xảy ra.Đợi đến khi quang mang tán đi, đám người vội vàng chăm chú nhìn sang thì thấy trên bầu trời chỉ còn lại thần long màu trắng, còn cự kình của Mộc Vĩnh đã sớm biến mất không còn tăm tích.Không chỉ như thế, thần long màu trắng vẫn tiếp tục đánh về phía Mộc Vĩnh.Gió xoáy vân động, thiên địa biến sắc.Thần long uy nghiêm dữ tợn, như thần long thật sự giáng lâm, uy thế kinh thiên quét sạch vạn dặm, chấn nhiếp bát phương.Mộc Vĩnh cảm nhận được thần long tựa như sống đánh tới, uy áp vô tận kia chính là long uy cuồn cuộn, khiến vạn vật thần phục, không sinh ra được ý định chống cự nào.Mộc Vĩnh như nhìn thấy quỷ, vẻ lạnh nhạt trên mặt tán đi, hét lên một tiếng: “Ngươi, cảnh giới đệ tam trọng?”Mộc Vĩnh muốn chửi mẹ.Đây là chuyện con người có thể làm sao?Đây là cảnh giới Nguyên Anh kỳ có thể lĩnh ngộ được sao?Nói đùa gì vậy?Mộc Vĩnh nhìn thần long lâm không đến, đằng đằng sát khí, uy áp cường đại khiến không gian gần như vặn vẹo mà không thể không dốc hết sức, linh lực toàn thân bộc phát.Cho dù là những người cách màn hình để xem đều có loại ảo giác, dường như Mộc Vĩnh đã biến thành một cự nhân đỉnh thiên lập địa.Một kiếm của Mộc Vĩnh bổ ra, trường kiếm trong tay cũng hóa thành cự kiếm kình thiên, một kiếm đánh xuống.Một kiếm này, như là muốn bổ cả thế giới ra, thiên địa như sụp đổ.Một đạo kiếm quang trăm ngàn trượng rơi xuống, va chạm với thần long đang lăng không đánh tới.“Ầm ầm!”Sau một tiếng vang thật lớn, đám người quan chiến bỗng nhiên không nhìn thấy họa diện nữa.“Cái này…” Mọi người lần lượt kinh hãi.“Chuyện, chuyện gì xảy ra?”“Xảy ra chuyện gì?”Mấy người Kiếm Lan, Thôi Thanh cũng kêu lên, không rõ chuyện gì xảy ra.Đàm Linh căng thẳng nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh nói: “Cúp điện à?”Trên thực tế, Kế Ngôn và Mộc Vĩnh đối đầu, uy lực quá lớn, phạm vi bị liên đới quá rộng, vừa hay làm hỏng các trận pháp xung quanh.“Móa, làm cái gì vậy?”“Người của Khu tộc làm cái gì vậy?”“Mau khôi phục đi…”Người bên ngoài ầm ĩ lên, mắt thấy được cú va chạm kịch liệt nhất của hai bên nhưng kết quả vẫn như xe bị tuột xích.Tộc nhân bên Khu tộc cũng vội vàng bắt đầu dùng trận pháp khác, rất nhanh, họa diện khôi phục.Tuy nhiên khoảng cách hơi xa, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.Kế Ngôn và Mộc Vĩnh đã dừng tay, hai bên không có ý định đánh tiếp nữa.Phương viên mấy ngàn dặm lấy hai người làm trung tâm là một mảnh hỗn độn, hết thảy trên mặt đất đều bị giảo sát thành cặn bã, mặt đất trụi lủi.Vừa rồi hai bên đối đầu, vì họa diện mất nên chỉ có người trong cuộc của hai bên mới biết được kết quả thực sự.Mộc Vĩnh cười lớn một tiếng: “Tốt, tốt, quả nhiên đủ mạnh, dừng ở đây đi.”Sau khi nói xong, liền dự định rời đi.Kế Ngôn lĩnh ngộ kiếm ý cảnh giới đệ tam trọng, thực lực của hắn ta không cần nói cũng biết.Dù Mộc Vĩnh hắn ta là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng sáu cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được Kế Ngôn Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng năm.Hơn nữa mục đích hắn ta tới nơi này đã đạt được.Nhưng, Kế Ngôn lại không định để hắn ta rời đi.Kế Ngôn thản nhiên nói: “Tới cũng tới rồi, định cứ thế mà đi sao?”Mục đích Kế Ngôn tới đây tham dự tỉ thí là muốn luận bàn giao chiến với cao thủ các lộ.Gà yếu bình thường hắn ta chẳng thèm để trong mắt, cũng không nâng tinh thần lên được.Giờ một cao thủ xuất hiện, sao Kế Ngôn có thể dễ dàng buông tha?Hắn ta thích đối thủ cường đại.“Chiến!” Kế Ngôn hét lớn một tiếng, Vô Khâu kiếm xuất thủ, lần này hắn ta xuất kiếm trước…Mộc Vĩnh độc lai độc vãng, luôn tham gia tỷ thí của Thánh tộc để tìm cao thủ các lộ khiêu chiến.Lần này gặp Kế Ngôn, giao thủ mấy hiệp liền biết Kế Ngôn mạnh chừng nào.Hắn ta cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.Hắn ta chính người như vậy, không ai biết mục đích thật sự của hắn ta.Mà người xưa nay bị hắn ta khiêu chiến cũng biết cách hành xử của hắn ta, biết hắn ta khó chơi. Hắn ta muốn rời đi, những đối thủ kia cầu còn không được, hận không thể khua chiêng gõ trống cung tiễn hắn ta rời đi.Cho dù là loại người tâm cao khí ngạo như Kiếm Nhất, sau khi thấy hắn ta rời đi cũng không hề ra tay ngăn cản, không ngờ Kế Ngôn lại không để hắn ta đi.Hắn ta vội vàng tránh đi một kiếm này của Kế Ngôn, kinh ngạc nhìn qua Kế Ngôn: “Ngươi không bị làm sao đấy chứ? Ta muốn đi, ngươi còn muốn cản ta?”Kế Ngôn lạnh nhạt nói: “Ngươi nói đến là đến, nói đi là đi? Muốn đi, cũng phải hỏi ý ta rồi mới đi được.”Sau khi Kế Ngôn nói xong lại một lần nữa xuất thủ, một kiếm vừa rồi là cảnh cáo hắn ta, còn lần này thì xuất lực rồi.Một kiếm vung ra, kiếm quang loá mắt, kiếm ý như gió bão tứ ngược, gào thét đánh tới, bao phủ Mộc Vĩnh bên trong. Hết chương 915.

Bạn cần đăng nhập để bình luận