Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1141: Gặp người lớn nhanh như vậy sao?

Chương 1141: Gặp người lớn nhanh như vậy sao?Chương 1141: Gặp người lớn nhanh như vậy sao?
Dận Khuyết hừ lạnh nói: "Hừ, chúng ta ở chỗ này làm cái gì, có liên quan gì tới ngươi?"
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, chắp tay một cái với Tương Ti¡ Tiên: "Đã quấy rây Ti¡ Tiên tỷ tỷ, thật sự ngại quá."
"Vậy ta không quấy rầy mọi người nữa, mọi người tiếp tục, ta đi trước."
Một chiêu lấy lui làm tiến khiến Dận Khuyết trong lúc nhất thời tức giận nhưng không nói được thành lời.
Tương Tỉ Tiên vội vàng mở miệng: "Mộc công tử chờ một chút."
Lữ Thiếu Khanh mới là mục đích nàng ta tới đây lần này, giờ bỏ qua, có trời mới biết đến lúc nào mới có thể gặp lại được.
Nàng ta gọi Lữ Thiếu Khanh lại, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, thực không dám giấu giếm, lần này chúng ta tới nơi này là vì các ngươi mà tới."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, cảnh giác lui lại hai bước, nói với Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, ta đối đãi với ngươi như tỷ tỷ."
Tương T¡ Tiên sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, một cơn giận xông lên, suýt chút nữa thì nội thương thổ huyết.
Tương Ti Tiên vô cùng cạn lời, tiểu tử ngươi không tránh khỏi tự đánh giá cao bản thân quá rồi nhỉ?
Dận Khuyết giận dữ, có ý gì?
Ngươi nói là đại tiểu thư thích ngươi sao?
Tên khốn kiếp ngươi cũng không thử tìm cái gương tự soi một chút đi? Dận Khuyết nhìn bốn phía, hắn ta muốn tìm một phong thủy bảo địa, sau khi đánh chết Lữ Thiếu Khanh thì sẽ chôn chỗ đó, để hắn sống giữa những tảng đá này đến hết đời.
Chỉ tiếc, phong thuỷ bảo địa tìm được, Dận Khuyết lại tạm thời không có cơ hội động thủ đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Tương Ti Tiên hít sâu một hơi, một lần nữa nở nụ cười, nhưng nụ cười đã rất miễn cưỡng.
Nàng ta miễn cưỡng cười, như bị ép phải làm ăn, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ta hi vọng các ngươi có thể theo ta đi gặp gia gia ta một lần."
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh nâng cao cảnh giác, đó là tôn tại Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh ra vẻ kinh ngạc: "Gia gia? Là đại trưởng lão sao?" "Phải đi gặp người lớn nhanh như vậy sao? Quá đột ngội..."
"Ta, ta vẫn chưa chuẩn bị xong."
Dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng của Lữ Thiếu Khanh khiến Tương Tỉ Tiên suýt chút nữa lại thổ huyết thêm lần nữa.
Dận Khuyết thì không kìm được gầm thét: 'Khốn kiếp, ngươi cũng không soi thử mặt ngươi trong nước tiểu xem, ngươi xứng sao?”
Gặp người lớn cái gì, ngươi không có tư cách, muốn gặp người lớn cũng là ta đi.
Ngươi là cái cọng lông gì.
Dận Khuyết nghiến răng, giống như chỉ cần có thể, hắn ta sẽ lập tức nhào tới cắn chết tên không cần mặt mũi Lữ Thiếu Khanh này.
Tương T¡ Tiên khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười khổ: "Mộc công tử, không phải là ý này, gia gia ta chỉ đơn thuần muốn gặp các ngươi một lần."
"Tại sao lại muốn gặp chúng ta?"
Tương Tỉ Tiên trầm ngâm một hồi, nàng ta cũng lắc đầu: "Ta cũng không rõ, gia gia bảo ta tới đây tìm ngươi, người muốn gặp các ngươi bởi vì trong miệng người các ngươi là người đặc biệt."
"Đặc biệt? Bởi vì đẹp trai sao?" Lữ Thiếu Khanh vén ít tóc trước trán, u buồn nói: "Ta đã khiêm tốn lắm rồi sao vẫn bị đồn ra ngoài vậy?”
Tương Ti Tiên trầm mặc, tên này, da mặt đúng là dày thật.
Dận Khuyết một lần nữa khinh bỉ: "Da mặt đúng là dày, không biết xấu hổ"
Về phần gia gia Tương Ti Tiên, đại trưởng lão tổ chức Thí Thần vì sao muốn gặp Lữ Thiếu Khanh, Tương Tỉ Tiên cũng không rõ ràng nguyên nhân.
Nói tới nói lui đều là một thuyết pháp, đặc biệt.
Những người khác không biết đặc biệt là có ý gì.
Lữ Thiếu Khanh biết ba sư huynh muội mình đặc biệt là chỉ cái gì.
Nơi này đã được coi như là một thế giới độc lập, ba người bọn họ có lẽ là những người đầu tiên xông tới đây trong trăm ngàn năm nay, người như vậy không đặc biệt thì còn gì đặc biệt?
Lữ Thiếu Khanh đánh chết cũng không muốn đi gặp đại trưởng lão tổ chức Thí Thần.
Đó là tồn tại Hóa Thần, một tay cũng có thể trấn áp ba sư huynh muội bọn họ.
Cho dù bọn họ có tung thủ đoạn gì ra cũng không thể gây được sóng gió gì.
Tuy nhiên bây giờ Lữ Thiếu Khanh còn có chuyện muốn nhờ Tương Ti Tiên các nàng cho nên Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ rất khó xử.
"Đại trưởng lão vì vận mệnh nhân tộc không ngừng bôn tẩm, nhân vật anh hùng như vậy 819076801
"Nếu như có thể, ta đương nhiên cũng muốn gặp đại trưởng lão, lắng nghe đại trưởng lão dạy bảo. Thậm chí làm cháu rể cũng không phải không thể, có điều..."
Dận Khuyết tức bực giậm chân, ở ngay trước mặt hắn ta mà vẫn luôn đùa giỡn nữ thần của hắn ta.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, ngươi là tên khốn kiếp nói hươu nói vượn..."
Dận Khuyết bị chọc giận đến mức nói không nên lời, hắn ta phẫn nộ gầm thét: "Ta muốn giết ngươi."
Lữ Thiếu Khanh tranh thủ thời gian bước tới cạnh bên Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi nhìn đi, hắn muốn đánh người."
"Dận đại ca..."
Một câu nói của Tương T¡ Tiên, Dận Khuyết không có dám động thủ, nhưng bị tức đến độ sắp nổ tung tại chõ.
Tương Ti Tiên cũng nhìn ra được Lữ Thiếu Khanh dường như đang cố ý nhắm vào Dận Khuyết, nàng ta vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi có chuyện gì khó xử sao?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài, chỉ vào Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ đang đi theo, đứng đợi cách đó không xa: "Nó đó, nó chạy tới xin chúng ta giúp đỡ, muốn chúng ta đi cứu phụ mẫu nó."
Lời này vừa nói ra, người Tương Tỉ Tiên bên này đều kinh ngạc nhìn qua Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ.
"Đây, đây là thật sao?" Tương Ti Tiên không thể tin được.
Dận Khuyết là người đầu tiên không tin: "Không thể nào, giả đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận