Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1104: Soái ca nói chuyện với mỹ nữ, ngươi chen vào nói làm gì

Chương 1104: Soái ca nói chuyện với mỹ nữ, ngươi chen vào nói làm gìChương 1104: Soái ca nói chuyện với mỹ nữ, ngươi chen vào nói làm gì
Kế Ngôn trâm mặc, sức mạnh bàn tay kia tản ra cũng khiến hắn ta cảm thấy †im đập nhanh, thực lực vượt xa hắn ta.
Lúc này Tiêu Y cũng dần hoàn hồn, nàng ta võ ngực, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ: "Nhị sư huynh, ban nấy là cái gì?"
Thật là đáng sợ.
Lúc bàn tay đó xuất hiện, Tiêu Y cảm thấy mình giống như đối mặt với một ngọn núi sụp đổ, mà nàng ta đang ở ngay chân núi.
Lữ Thiếu Khanh suy đoán: "Đa số là những quái vật cường đại hơn."
Mặc dù bàn tay trắng nõn mỹ lệ, còn đẹp hơn cả tay của phần lớn nữ nhân trên thế gian nhưng dòng máu màu đen phun ra đã có thể nói rõ thân phận chủ nhân bàn tay này.
Nhưng, cái này lại liên lụy ra một vấn đề khác.
"Những quái vật kia có thể huyễn hóa thành hình người sao?" Tiêu Y đưa ra vấn đề này: "Giống yêu tộc hóa hình ấy?"
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: "Ai biết được?"
Hắn vẫn câu nói ấy: "Trời sập có người cao chống, không liên quan gì đến chúng ta."
Lữ Thiếu Khanh tâm tính thoải mái, mấy chuyện lớn thế này, chỉ cần hắn không chủ động tham dự vào thì sẽ không rước lấy phiền phức.
Kế Ngôn nhắc nhở: "Nơi này tình huống như thế nào chúng ta còn chưa rõ ràng lắm, không chừng sẽ gặp phải những quái vật kia."
Lữ Thiếu Khanh lúc này đã hét lên: "Dừng lại, dừng lại, móa nó, đừng làm quạ đen nữa, ngậm cái miệng quạ đen của huynh lại."
"Không biết có mấy lời không thể nói lung tung sao?"
"Ăn ngay nói thật" Kế Ngôn nói: "Nếu gặp phải những quái vật hình người ở đây thì có thể thử thực lực của bọn nó một chút."
"Thử cái đầu huynh" Lữ Thiếu Khanh thần sắc bất thiện, nhìn chằm chăm Kế Ngôn: "Thu hồi cái suy nghĩ không thiết thực kia của huynh lại nếu không ta đánh chết huynh trước tiên đấy."
Thật là, một chút ổn trọng của Đại sư huynh cũng không có.
Cả ngày cứ nghĩ đến đánh nhau, chơi trò trẻ con.
Quay về phải bảo sư phụ đánh vào mông huynh ấy thật đau mới được.
"Được." Kế Ngôn hoàn toàn không sợ: "Đúng lúc, ban nấy đệ tu luyện công pháp gì à? Trông rất lợi hại, ta cũng muốn thử một chút."
"Cút sang một bên." Lữ Thiếu Khanh tránh đi cái đề tài này, tiếp tục nói nữa không chừng phải đánh nhau ở đây mất.
Hắn chẳng muốn nổi điên với Kế Ngôn ở đây đâu.
Hiện tại còn chính sự cần làm.
Lữ Thiếu Khanh bỏ mặc Kế Ngôn, đi đến trước mặt Cát Cửu.
Đám Cát Cửu, Lãng Phong, người bộ tộc Định Ất căng thẳng không thôi.
Một quyền của Lữ Thiếu Khanh làm sập một ngọn núi, thực lực cường đại như vậy, mấy người bọn hắn mãu mãi không thể làm được.
Nếu một nắm đấm của Lữ Thiếu Khanh đánh lên người bọn hắn, ngay cả cơ hội hừ một tiếng bọn hắn cũng không có.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Cát Cửu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt mình, cách vị trí của mình không xa thì vẻ mặt căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, hòa ái dễ gần, bình dị gân gũi: "Không cần căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài chuyện thôi."
Lãng Phong thì tiến lên một bước, cố gắng trấn định, quát lớn: "Ngươi không được làm ẩu đấy, chúng ta cũng không phải dễ trêu."
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc hắn ta một cái, chỉ là một Trúc Cơ kỳ tầng năm như Lãng Phong chỉ cần đánh mạnh một cái là bay ra ngoài ngay.
Lữ Thiếu Khanh không cố ý làm khó hắn ta, nhưng cũng làm hắn ta khó chịu muốn chất.
"Ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: "Soái ca nói chuyện với mỹ nữ, ngươi nói chen vào làm gì?"
"Ngươi cho rằng ngươi cũng là soái ca sao?"
"Khỉ ngốc, mèo ngốc, dắt hắn đi chơi đi"
Tiểu bạch, đại bạch lập tức như lang như hổ xông lên, giống phong quyển tàn vân cuốn Lãng Phong đi thẳng lên trên núi.
Đúng là, đại ma đầu nói chuyện ngươi cũng dám xen vào? Chán sống à?
Chút thực lực này của Lãng Phong trước mặt hai tiểu bạch không hề đáng để chú ý, mặc cho hắn giấy giụa như thế nào đều không thể thoát khỏi trói buộc.
Rất nhanh, trên núi liền mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lãng Phong.
Lữ Thiếu Khanh nói với Cát Cửu: "Không cần lo lắng, hắn không chết được, được rồi, ta hỏi ngươi một chút, ngươi biết gì thì làm phiền ngươi nói cho ta."
Cát Cửu nhìn theo hướng lên núi, nghe tiếng kêu thảm thiết của Lãng Phong từ trên núi truyền đến, sắc mặt rất lâu không thể khôi phục được.
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp hỏi: "Tế tư của các ngươi từ đâu tới?"
Nhưng câu hỏi đầu tiên của Lữ Thiếu Khanh đã làm khó Cát Cửu, nàng †a lắc đầu: "Ta, ta cũng không biết, lúc ta ra đời, nó, đã tồn tại rồi."
Bên này Tiêu Y đã đem tộc trưởng bộ tộc Định Ất đến: "Nhị sư huynh, có lế hắn sẽ biết nhiều hơn đấy..."
Hiện tại Côn Ngải vẫn ở trong trạng thái hoa mắt chóng mặt, uể oải suy sụp, giống như bệnh nặng một trận, sắp gặp tử thần vậy.
Trong đám người này thực lực Côn Ngải là mạnh nhất, sương mù màu đen trong cơ thể cũng nhiều nhất, sương mù màu đen bị hút đi như lấy nửa cái mạng của ông ta.
Bây giờ ông ta còn có thể tỉnh táo cũng là nhờ ban nãy Tiêu Y cho ông ta đan dược.
Dưới sự nâng đỡ của hai tộc nhân, ông ta đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Công tử đã cứu bộ tộc chúng ta, trên dưới bộ tộc Định Ất vạn phần cảm kích."
Côn Ngải miễn cưỡng hành lễ với Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng của ông ta sợ hãi không thôi, đồng thời cũng cảm thấy may mắn không thôi.
Suy nghĩ để Tế tư thăm dò thực lực của nhóm Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa kịp thực hiện liền phát hiện kẻ gọi là Tế tư là một con quái vật.
Bằng không, nếu chọc phải ba tôn tại đáng sợ như Lữ Thiếu Khanh, đến lúc đó bộ tộc Định Ất có hôi phi yên diệt hay không cũng khó nói.
Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn cũng coi như ân nhân cứu mạng của bộ tộc Định Ất, giết con quái vật kia, cứu giúp bộ tộc bọn hẳn.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, hỏi: "Ngươi biết lai lịch của con quái vật kia không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận