Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1607

Chương 1607Chương 1607
Mi Đại cùng Lữ Thiếu Khanh gần như bước ra song song, hơn nữa cơ thể Mị Đại hơi nghiêng về phía trước, giống như hạ nhân tiễn khách ra ngoài.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ hai người ở bên trong đã bắt tay giảng hòa rồi?
Lữ Thiếu Khanh tới đây cầu hoà sao?
Tiếng cười "khì khì" đắc ý của Tiêu Y vang lên giữa đám đông, nàng nói với Mị Phi: "Sao, ta nói không sai chứ, cha ngươi sẽ đích thân đưa Nhị sư huynh ta ra."
MÀ"
Mị Phi sắp điên rồi. Nàng ta không thể chấp nhận được sự thật này.
Bên này nàng ta bị người ta khi dễ, bên kia phụ thân lại muốn bắt tay giảng hòa với kẻ thù?
"Phụ thân, vì sao?" Mị Phi nổi giận gầm lên một tiếng, vượt qua đám người đi đến trước mặt Mị Đại, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh kêu to: "Vì sao để hắn từ trong đó đi ra?"
Hắn là kẻ thù của Mị gia, không phải nên đánh chết hắn ở trong đó à?
Phải chặt hắn thành thịt vụn đổ vào trong bồn cầu chứ.
Tay Lữ Thiếu Khanh búng một cái, sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện, búng mạnh lên trán Mị Phi.
"AI"
Mị Phi như là một con búp bê vải rách bị bắn bay đi trong nháy mắt.
"Ngươi..." Mị Đại giận dữ.
Đừng coi ta không ra gì như vậy, dù sao ta cũng là cha của nàng ta.
Lữ Thiếu Khanh lại cười ha ha: "Không biết lớn nhỏ, một chút lễ phép cũng không có, ta thay ngươi giáo huân nàng ta một chút."
"Cũng vì nể mặt ngươi, ta mới giáo huấn như vậy, đổi lại kẻ khác mạo phạm †a như thế ta đã đánh chết nàng ta từ lâu rồi."
"Mi gia chủ, ngươi sẽ không tức giận chứ?”
Ta rất tức giận, ta hận không thể đánh chết ngươi.
Bên này Mị Đại hận đến mức sắp cần nát răng, nhưng ông ta lại hét một tiếng với Mị Phi đang xông đến: 'Ngậm miệng, đi vào cho †a."
Mị Phi quá yếu, mới là thực lực Nguyên Anh sơ kỳ, Lữ Thiếu Khanh thổi một hơi cũng có thể khiến Mị Phi biến mất.
Mị Phi đang xông lại định liều mạng với Lữ Thiếu Khanh dừng lại, ánh mắt khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Cha, rốt cuộc ai mới là con gái của người?
Chẳng lẽ tên khốn kiếp này là con riêng bên ngoài của người?
Mị Phi không thể tin được nhìn phụ thân mình, cuối cùng lại nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Cái tên khốn kiếp này không phải thật sự là huynh đệ của ta đấy chứ?
Lữ Thiếu Khanh ném cho nàng ta một ánh mắt khiêu khích: "Thế nào, có phải đẹp trai hơn ca ngươi không?"
"Ngươi cũng không cần tự ti, xấu là cha mẹ cho, không thay đổi được."
"Trở về ngươi cũng an ủi ca của ngươi một chút, đừng quá đặt nặng trong lòng."
Mi Phi không kìm được hét lên: "Ngươi câm miệng cho ta!"
"Phụ thân, người nhìn hắn đi."
Còn đẹp trai?
Đẹp trai cọng lông, ngươi mà đẹp trai cái quái gì?
Mị Đại tức chết, nghe không hiểu tiếng người sao? Ông ta một lần nữa quát Mị Phi: "Ngươi câm miệng cho ta!"
Hiện tại Mị Đại rất không vui, không có tâm trạng để nhẹ nhàng nói chuyện với nữ nhi.
Giờ Mị Phi cứ lắc lư trước mặt Lữ Thiếu Khanh rất nguy hiểm, phải mau vào trong nhà mới được.
Nước mắt Mị Phi ứa ra.
Nàng ta lớn như thế này, đây là lần đầu tiên phụ thân hét lên với nàng ta vì người ngoài.
"Phụ thân, con hận người."
Giậm chân một cái, Mị Phi chạy trở về.
Tiêu Y bên này không kìm được rùng mình một cái, cố ý nói thâm: "Bao nhiêu tuổi rồi còn học người ta nhõng nhẽo."
"Bịch!"
Mi Phi đụng mạnh vào cửa chính, đụng cho gương mặt nàng ta đỏ bừng, trong lòng càng thêm ủy khuất.
Chờ đấy, mấy người bọn ngươi chờ đó cho ta. "Các ngươi đi hết cho ta, nơi này không chào đón các ngươi!"
Sau khi Mị Đại lạnh lùng vứt xuống một câu cũng quay trở lại Mị gia.
"Râầm!"
Một tiếng vang thật lớn, cửa lớn đóng thật chặt, biểu thị tâm trạng khó chịu cực độ của ông ta.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nhẹ nhõm không thôi, sau đó trừng Tiêu Y một chút: "Muội chạy tới đây làm cái gì?"
Tiêu Y lại gần: "Ta lo lắng cho Nhị sư huynh mà."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, chậm rãi đi lên phía trước, dự định rời khỏi nơi này: "Có cọng lông gì mà phải lo lắng, chẳng phải chỉ là Mị gia thôi sao?"
Lời này khiến Thượng Quan Xúc ở bên suýt nữa thì nghẹn: "Khụ khụ." Thượng Quan Xúc không kìm được ho khan vài tiếng, chỉ là Mị gia?
Lời này cũng chỉ có ngươi dám nói nhỉ?
Ngũ gia tam phái, phóng mắt khắp Trung Châu, có ai không phải là tồn tại như bom nổ chứ?
"Nhị sư huynh, huynh đến Mị gia làm cái gì?" Tiêu Y bên này hết sức tò mò, tiến vào trong Mị gia, không bị đánh chết còn được an toàn tiễn ra.
Mị gia là kẻ hèn nhát sao?
Ỷ mạnh hiếp yếu?
Nhị sư huynh tới cửa ra oai nên Mị gia lập tức sợ nhữn người?
Lữ Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi của Tiêu Y mà hỏi ngược: "Mập đâu?"
"Không biết, đã mấy ngày nay chưa gặp hắn, ngay cả gã bỉ ổi Giản Bắc kia cũng không biết chạy đi đâu rồi."
Tiêu Y ác ý suy đoán: "Hai người bọn hắn ngưu tầm ngưu, mã tâm mã, ta cảm thấy bọn hắn nhất định đi uống hoa tửu rồi."
Thượng Quan Xúc không kìm được hiếu kì: "Lữ công tử, ngươi tìm Đại Ngưu sư đệ có chuyện gì không?”
Lữ Thiếu Khanh lúc này mới dò xét Thượng Quan Xúc một lượt: "A, ngươi cũng là Thiên Cơ Giả đúng không?”
"Đúng lúc, giúp ta một chuyện, thế nào?"
Thượng Quan Xúc trong lòng không nhịn được lẩm bẩm, sau đó mang theo cảnh giác: "Không biết Lữ công tử có gì cần ta hỗ trợ?"
"Viết một tin tức." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mị gia sau lưng: "Ngươi nói ta đến Mị gia một chuyến, Mị gia khách khí tiễn ta ra ngoài, hai bên đã đạt được một vài hiệp nghị."
"Mấy kiểu tin tức này, Thiên Cơ Giả các ngươi am hiểu nhất."
Nào chỉ là am hiểu, là bản năng trời sinh.
Thượng Quan Xúc chỉ nghe Lữ Thiếu Khanh nói một câu trong đầu đã xuất hiện vài tiêu đề.
Nàng ta cũng hiểu rõ ý của Lữ Thiếu Khanh: "Lữ công tử, ý của ngươi là muốn để thế nhân cảm thấy quan hệ giữa ngươi và Mị gia không ác liệt như trong lời đồn?"
"Thông minh!" Lữ Thiếu Khanh không kìm được khen ngợi một câu: "Không sai, dù sao Mị gia thế lớn, ta trêu chọc không nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận